Tôi tức đến mức ba ngày không thèm để ý đến anh ta.

12.

Nhưng tôi cảm thấy, Hạ Văn Dữ thực sự đã bị tôi bẻ thẳng.

Bởi vì chúng tôi đã nhiều lần ở trên giường vào lúc cao trào thì anh trai kia đều gọi điện cho anh ta.

Anh ta đều tắt máy không nghe.

Có một lần, anh ta trả lời tin nhắn của anh trai kia: [Tôi sẽ không tha thứ cho anh, anh không cần phải quay về Phú Hòa nữa, xóa hết liên lạc đi.]

Tôi nghĩ, trong lòng anh ta chắc chắn vẫn rất khó chịu.

Nếu không thì sao lại có thể gõ nhầm chữ “Hợp lại.” thành “Phú Hòa.” được chứ?

Vì vậy, tôi càng đối xử tốt với anh ta hơn.

Tôi nấu cơm, giặt quần áo cho anh ta.

Có lúc anh ta về muộn, tôi còn mát-xa cho anh ta, tiện thể nói thêm một câu: “Thế nào, phụ nữ vẫn tốt hơn chứ?”

Tôi cảm thấy Hạ Văn Dữ đã bị tôi tẩy não rồi.

Có lần thấy tôi ngâm chân, anh ta sẽ nói: “Chân phụ nữ đẹp thật, vừa nhỏ vừa tròn, nhìn là muốn làm.”

Mặc dù biến thái thì có biến thái một chút.

Nhưng ít nhất cũng thẳng rồi!

Thời gian cứ thế trôi qua hơn nửa năm.

Đến học kỳ đầu năm tư.

Mọi người đều bước vào kỳ thực tập bận rộn.

Nghe nói Hạ Văn Dữ đã bắt đầu khởi nghiệp từ năm nhất, công ty hiện đã đi vào quỹ đạo, tên là “Phú Hòa.”

Ủa? Sao tôi cứ cảm thấy cái tên này quen quen nhưng lại không nhớ ra đã từng thấy ở đâu nhỉ?

Chúng tôi cũng không còn như trước, ngày nào cũng gặp nhau ăn cơm hú hí nữa.

Bận rộn lên, cả tháng cũng không gặp được nhau.

Có lần anh ta hơn một tuần không liên lạc với tôi, tôi chủ động gọi điện cho anh ta.

Điện thoại đổ chuông rất lâu.

Người nghe máy là thư ký nữ của anh ta:

“Xin chào, tổng giám đốc Hạ say rồi, nếu có chuyện gì thì cô có thể để lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”

Hai chữ “Tổng giám đốc.” khiến tôi sửng sốt.

Phản ứng lại, tôi sợ hãi cúp máy ngay lập tức.

Đồng Nhan, mày đang làm gì vậy?

Mày đang nghĩ đến anh ta sao?

Làm nghề này của chúng ta, điều tối kỵ nhất là yêu khách hàng.

Tôi chỉ là một nữ lừa đảo giang hồ.

Tôi vỗ mạnh vào mặt mình, tỉnh táo lại.

Một mình ngồi trên chiếc giường mà chúng tôi đã từng ngủ cùng cả một ngày.

Nghĩ lại, tôi lại thấy khá tốt.

Anh ta đã là tổng giám đốc Hạ rồi, anh ta sẽ không còn thích ăn dồi bột nữa.

Anh ta cũng không cần tôi ở bên nữa.

13.

Nghĩ thông suốt, tôi không còn nghĩ đến anh ta nữa.

Tôi bận rộn nộp đơn xin học bổng du học, bận rộn với đủ loại công việc làm thêm để kiếm tiền.

Lúc rảnh rỗi, Hạ Văn Dữ thỉnh thoảng cũng nhắn tin cho tôi:

[Ting ting, xem ngực nào.]

[Mệt rồi, muốn gối lên 36D mà ngủ.]

[Không trả lời tôi, không phải nói là phụ nữ tốt nhất sao?]

[Đang làm gì đấy?]

Tôi không tiện nói mình đang làm gì.

Bởi vì tôi đang gặp mẹ anh ta.

Mẹ thái tử nói: “Cô làm tốt lắm, con trai tôi bây giờ cũng không còn bài xích chủ đề hôn nhân nữa rồi, mấy hôm trước còn nói có lẽ sau này sẽ kết hôn.”

Chuyển đề, mẹ thái tử đột nhiên lại buồn rầu.

“Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô và con trai tôi kết hôn đâu, cô hẳn là không có ý định này chứ?”

Tất nhiên là tôi không có.

Tôi đang định để bà ấy yên tâm thì nghe thấy mẹ thái tử nói với giọng không mấy thiện cảm: “Cô tốt nhất là không có, cô không có tư cách gả cho con trai tôi, cha mẹ cô đều đã mất, không may mắn gì cả…”

Những lời tôi định nói ra liền nuốt trở vào, biến thành câu thoại kinh điển: “Dì ơi, một trăm triệu, cháu sẽ rời xa con trai dì.”

14.

Tôi đã thành công nhận được một nghìn một trăm vạn.

Tiếp tục cắt thêm một đợt rau hẹ từ nhà tư bản, cảm giác này thật sung sướng.

Tôi đã thuê luật sư chuyên nghiệp, hợp đồng viết rõ ràng, an toàn.

Mẹ thái tử yêu cầu tôi phải rời xa con trai bà ta trong vòng ba ngày.

Có tiền rồi, tôi chuẩn bị ra nước ngoài thư giãn, tiện thể đi xem trước trường nghiên cứu mà tôi đã chọn.

Sáng ngày đi, tôi định nhắn tin chia tay với Hạ Văn Dữ.

Nhưng tôi lại nghĩ, thực ra chúng tôi căn bản chưa từng ở bên nhau.

Anh ta chưa từng tỏ tình, cũng chưa từng công khai trên vòng bạn bè, chúng tôi chưa từng có bất kỳ lời hứa hẹn nào với nhau.

Tôi thậm chí còn chưa từng gặp một người thân hay bạn bè nào của anh ta.

Chúng tôi ở bên nhau chỉ để làm chuyện đó.

Chuyện trên giường không gọi là kỷ niệm, mà gọi là bốc đồng.

Chia tay, từ này không liên quan đến chúng tôi.

Vì vậy, tôi nhắn: [Em đi đây, sau này có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm nhé. Tạm biệt, bạn học Hạ.]

Nhắn xong tôi liền xóa anh ta, tắt máy rồi vào sân bay.

Kết quả là lại gặp một người không ngờ tới ở phòng chờ.

Khải ca.

Đối mặt với người này, ừm… bạn trai cũ của bạn trai cũ? Tôi có chút ngượng ngùng, vốn không muốn nói chuyện.

Nhưng anh trai kia lại chủ động chào hỏi tôi: “Xin chào, cô chính là Đồng Nhan đúng không, tôi biết cô, bạn gái của A Dữ.”

?

Nguy rồi, tên khốn này sẽ không giữa chốn đông người mà túm tóc đánh nhau với tôi chứ?

Tại tôi bẻ thẳng bạn trai của anh ta à?

Tôi cảnh giác nhìn anh ta: “Anh có chuyện gì không?”

Anh trai kia cười tươi: “Không có gì, đúng rồi, A Dữ đâu, không đi cùng cô sao?”

Tôi rất lạnh nhạt: “Không có. Tôi tại sao phải đi cùng với anh ta?”

Anh trai kia: “Hai người không phải đang ở bên nhau sao, cô đi nước ngoài một mình, A Dữ không đi cùng cô à?”

Nói nhiều quá.

Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa.

Anh trai kia nghi hoặc nhìn tôi mấy lần, đột nhiên đứng dậy đi gọi điện thoại.

⁵‌‌‍‌‍‍‍‌‌‍‌‌‍‌‌‍‌‌‌‍‍‍‍‌‌‌‌‍‍‍‍‌‌‌‌‌‌‍‍‌‌‍‍‌‍‌‍‍‍‍‌‍‍‍‌‌‌‌‍‌‌‌‌‍‍‍‌‌‌‌‌‍‍‍‌‌‍‍‍‍‌‌‌‍‌‌‌‍‍‍‍‍‌‌‍‌‌‌‍‍‍‌‍‍‍‌‌‌‌‍‍‍‍‍‍‌‍‍‍‍‍‌‌‌‍‍‍‌‌‌‍‍‍‍‌‌‌‍‍‌‍‌‌‌‌‌‍‍‌‍‌‍‍‍‍‍‍‍‍‍‌‌‌‍‌‍‍‍‌‌‍‌‌‍‌‌‍‌‌‌‍‌‍‌‌‌‌‌‌‌‌‌‍‍‌‌‌‌‍‍‍‌‍‌‍‌‍‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‍‍‍‌‌‍‍‍‌‌‍⁽Tôi cảm thấy anh ta sẽ tìm người đến đánh tôi.

Nhưng tôi không sợ, giữa ban ngày ban mặt, lẽ nào ai cũng là thái tử gia sao?!

Nhưng tôi không ngờ rằng, anh trai kia lại thật sự gọi thái tử gia đến.

15.

Thấy Hạ Văn Dữ xuất hiện, tôi bối rối.

Anh ta mặc một bộ vest đen chỉnh tề, đi đôi giày da bóng loáng, phía sau còn có mấy vệ sĩ mặc đồ đen đi theo.

Ba chữ “Bạn học Hạ.” đột nhiên nghẹn trong cổ họng tôi.

Hiện tại, anh ta không còn là nam sinh đại học mua hai chiếc dồi bột ở cổng trường nữa.

Lúc còn ở trường, thực ra không cảm thấy rõ lắm.

Mọi người đều là sinh viên cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm.

Nhưng một khi bước vào xã hội, khoảng cách giữa người với người sẽ hiện ra.

Địa vị, thân phận, trang phục, khí chất.

Chỉ mới nửa năm thôi, mà đã khác nhau một trời một vực.

Bây giờ, anh ta là tổng giám đốc Hạ.

Là thái tử gia chính hiệu của gia tộc họ Hạ, một gia tộc hào môn hàng đầu.

Hạ Văn Dữ đi đến trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua hành lý của tôi, đôi lông mày rậm nhíu lại.

“Đi đâu?”

Chúng tôi đã lâu không gặp nhau, vừa nhìn thấy anh ta, tôi đột nhiên có chút luống cuống.

Anh ta lại giơ điện thoại ra, trên đó là tin nhắn tạm biệt mà tôi đã gửi mấy tiếng trước.

“Đồng Nhan, tôi cho cô ba phút để giải thích.”

Anh trai kia vẫn ở bên cạnh không ngừng líu lo:

“A Dữ, cô ta định lén lút ra nước ngoài đó? Vậy thì tôi có tính là lập công lớn với anh không? Tôi có thể về ‘Phú Hòa’ không?”

“Anh im miệng!” Tôi tức giận, quát anh ta: “Anh còn có mặt mũi nhắc đến chuyện tái hợp sao! Anh là một tên khốn nạn đã cắm sừng!”

Hạ Văn Dữ trực tiếp nói với anh trai kia: “Được, về ‘Phú Hòa’.”

Cái gì?

Được? Sẽ tái hợp sao?!

Nhìn thấy người đàn ông mà mình đã vất vả lắm mới bẻ thẳng lại sắp cong trở lại, quan trọng nhất là——

Một nghìn một trăm vạn có thể sẽ bị mẹ thái tử yêu cầu đòi lại.

Tôi lập tức nổi điên.

“Tái hợp tái hợp! Ngày nào cũng chỉ biết tái hợp! Tôi tái hợp cái đầu anh ấy!

“Hạ Văn Dữ, tại sao anh lại cứ nhớ mãi không quên tên khốn nạn đã đùa giỡn tình cảm của anh như vậy? Anh thiếu não à?!

“Cho dù anh muốn quay lại làm gay, anh cũng không thể tìm loại đàn ông này chứ! Lúc ngủ với anh ta, anh không thấy ghê tởm sao!”

Nói xong.

Xung quanh im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi.

Anh trai kia ngơ ngác: “Ai… Ai là gay? Ai ngủ với ai?”

Sắc mặt Hạ Văn Dữ đã đen hơn cả tro bếp.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, không giận mà cười:

“Tôi… là gay?

“Đồng Nhan, đây là lý do cô tiếp cận tôi?

“Là mẹ tôi tìm cô đến?”

Xem đi! Không hổ danh là thái tử gia, đầu óc đúng là tốt hơn người khác, khả năng suy luận logic đạt điểm tuyệt đối!

Nếu tôi không phải người trong cuộc, tôi thực sự muốn vỗ tay cho anh ta.

16.

Nhưng tôi không có cơ hội vỗ tay.

Vé máy bay của tôi bị Hạ Văn Dữ xé nát, túi xách và hành lý cũng bị vệ sĩ mặc đồ đen của anh ta cướp đi.

Anh ta dễ dàng đưa tôi ra khỏi sân bay.

Tôi bị anh ta nhốt vào biệt thự.

Chính là căn biệt thự mà chúng tôi đã lén lút nửa năm.

“Anh làm gì vậy? Hạ Văn Dữ, đây là giam giữ trái phép!”

Anh ta trực tiếp ném điện thoại cho tôi: “Vậy thì cô báo cảnh sát bắt tôi.”

Nói xong, anh ta nở một nụ cười lưu manh rất xấu xa.

“Cô cầu nguyện cho tôi bị giam lâu một chút, nếu không khi tôi ra ngoài, xem tôi xử cô thế nào.”

“…” Tôi suy nghĩ một chút, đổi cách nói: “Anh làm vậy có ý nghĩa gì? Anh định nhốt tôi đến bao giờ?”

“Có ý nghĩa chứ, tiểu thuyết cướp đoạt cưỡng ép mà cô cho tôi xem, nam chính đều nhốt nữ chính ba năm.”

Tôi bị lời anh ta làm nghẹn họng.

“Được, vậy anh cứ nhốt tôi mãi đi, dù sao mẹ anh cũng sẽ đến cứu tôi.”

Tôi đứng dậy định đi vệ sinh.

Hạ Văn Dữ đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

“Mẹ tôi đã cho cô bao nhiêu tiền?”

“…”

Xong rồi, anh ta muốn đòi lại sao?

Tôi lập tức cảnh giác, anh ta đánh giá biểu cảm của tôi, lại nói: “Chỉ cần một cuộc điện thoại, tôi có thể tra ra.”

Đúng vậy.

Thái tử gia có thể biết được mọi thông tin trong vòng ba phút.

Tôi thành thật nói: “Một nghìn một trăm vạn.”

“Chỉ có một nghìn vạn? Đồng Nhan, vì chút tiền này mà cô có thể làm ra chuyện như vậy sao? Trong mắt cô, tôi chỉ đáng giá có vậy thôi sao?”

Chút tiền này?

Nhẹ nhàng thôi, tôi sụp đổ rồi.

“Hạ Văn Dữ, em xin lỗi, cho dù là một nửa một nghìn vạn, một phần ba, một phần năm, đối với em mà nói đều là một số tiền lớn, là một khoản tiền khổng lồ, là——”

Là số tiền còn quý hơn cả mạng sống của bố mẹ em.

Tôi không nói ra câu này, cảm thấy đặc biệt giả tạo, đặc biệt không giống với con người hoạt bát, vui vẻ của tôi.

Tôi biết mình không có lý nhưng tôi vẫn thấy khó chịu.

Tôi quay mặt đi.

Lại bị Hạ Văn Dữ kéo lại.

Đôi mắt đen ngòm đầy tức giận của anh ta nhìn chằm chằm tôi:

“Tiền quan trọng hơn tôi sao?

“Đồng Nhan, nhìn tôi.”

Đang đọc:

Cái Giá Của Sự Dung Túng

Chương 3:

Tôi hít mũi, ngoan ngoãn phụ họa:

“Vâng! Em cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ!”

“Anh biết gia đình ban đầu của em rất tệ mà, trước khi có một gia đình thực sự, em sẽ không đưa đứa bé đến thế giới này để chịu khổ.”
.
09.

Lần này đến lượt Tư Đình Dật ngẩn người.

Anh ta không thể cưới tôi.

Cha của đứa trẻ trong miệng tôi, chỉ có thể là người khác.

Chiếc cằm gầy guộc của tôi bị người đàn ông thô bạo bóp chặt:

“Chu Thi Thần, em muốn sinh con với người đàn ông khác sao?”

Tôi không phản kháng.

Thuận thế nắm lấy tay anh ta, chân thành đảm bảo:

“Tư tiên sinh, em không phải là chim hoàng yến muốn bay lên cành cao.”

“Năm đó nếu không có anh tài trợ, dì của em sẽ vì không có tiền chữa bệnh mà chết, em cũng không thể hoàn thành việc học.”

“Yên tâm, em sẽ không chủ động chấm dứt mối quan hệ này, trừ khi…”

Một nụ hôn nặng nề giáng xuống.

Mang theo sự trừng phạt.

Tư Đình Dật lau nước mắt trên khóe mắt tôi, cảnh cáo:

“Không được phép rời đi khi chưa có sự cho phép của anh!”

Cơ thể cao lớn đột nhiên bao trùm toàn thân.

Tôi kìm nén cảm xúc buồn bã, ôm lấy anh ta.

Xin lỗi, con yêu!

Thế giới bẩn thỉu này, vốn dĩ con cũng không thể ở lại.

10.

Vì mục đích bù đắp, Tư Đình Dật cho tôi vào công ty.

Vẫn là bộ phận đầu tư mạo hiểm mà tôi thích nhất.

Tư Đình Dật có con mắt đầu tư rất tinh tường, liên tiếp rót tiền vào một số dự án đều thu được lợi nhuận khổng lồ.

Đây là lý do chính khiến anh ta đẩy được người anh em cùng cha khác mẹ của mình ra, thành công lên nắm quyền.

Tưởng Điềm Điềm cũng ở công ty.

Chỉ lấy tiền, không làm việc.

Tư Đình Dật chỉ muốn dát vàng cho cô ta, có một danh hiệu.

Giống như trước đây đã vung tiền cho trường học, đổi cho cô ta một tấm bằng tốt nghiệp trường danh tiếng.

Mỗi bước đi đều bảo vệ cô ta.

Ở công ty, Tưởng Điềm Điềm luôn gây khó dễ cho tôi.

Tư Đình Dật phân biệt rõ ràng công tư, không thể vì con chim hoàng yến mà ra mặt.

Tôi cũng không tức giận.

Tự bỏ tiền mời uống trà chiều, xây dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp.

Như vậy, khi cô tiểu thư ngang ngược yêu cầu tôi rót trà rót nước, sẽ luôn có người cùng chung mối thù, thậm chí chủ động giúp đỡ.

Giữa chừng, tôi hơi bướng bỉnh một chút.

Lấy lý do cơ thể không khỏe sau khi sảy thai, từ chối đến biệt thự ở cùng Tư Đình Dật.

Giọng anh ta có chút chế giễu:

“Chim hoàng yến nhỏ đã cứng cánh rồi.”

Tôi cười đùa vài câu,

Quay sang tận dụng lý thuyết vững chắc, các mối quan hệ đã xây dựng từ trước, tăng ca làm thêm vài bản kế hoạch đầu tư có tầm nhìn độc đáo.

Vài tháng sau, trưởng phòng khen tôi trước mặt Tư Đình Dật:

“Thi Thần vừa xinh đẹp, vừa có tầm nhìn độc đáo, quả là hậu sinh khả úy.”

Trong phòng họp, anh ta dẫn đầu vỗ tay nhiệt liệt.

Tư Đình Dật mỉm cười nhàn nhạt.

Anh ta chỉnh lại cặp kính gọng vàng, trông khá giống một kẻ bại hoại nho nhã.

Ánh mắt nhìn tôi không còn giới hạn ở thú vui giường chiếu nông cạn, mà còn thêm vài phần mê luyến và ngưỡng mộ.

11.

Trở lại biệt thự lần nữa, Tư Đình Dật dạy tôi nhiều kinh nghiệm thương trường hơn.

Tôi ngồi trên đùi anh, tặng một nụ hôn nồng cháy như một phần thưởng.

Người đàn ông càng vui vẻ hơn, một tay vuốt ve vòng eo thon thả của tôi, một tay luồn vào trong quần áo.

Tôi giữ chặt bàn tay đang làm loạn, vẻ mặt tủi thân:

“Anh hứa với em, sau này phải thực hiện biện pháp, không thể có thêm em bé nữa.”

Anh ta cười như không cười:

“Em thật sự không muốn sinh cho anh một đứa con sao?”

“Không đâu! Em chưa từng nói với anh, mẹ em thực ra đã bị bố em hại chết, em cũng suýt không thể sống sót.”

“Tuổi thơ bất hạnh, em không muốn em bé đi vào vết xe đổ.”

Tư Đình Dật đã nhờ người điều tra lý lịch.

Chỉ biết cha tôi bạo hành gia đình, mẹ ruột mất sớm, sau đó tôi sống với dì.

Nhưng anh ta không biết, ở một ngôi làng nghèo hẻo lánh, đánh chết vợ không phải là tội phải đền mạng.

Mẹ tôi chăm chỉ, lương thiện, chỉ là không thể sinh được con trai như bố tôi mong muốn.

Một khi không vừa ý, ông ta sẽ đánh bà đến chết.

Mùa đông năm đó, nhà bác cả có thêm một đứa con trai.

Bố tôi về nhà đầy bụng lửa, không báo trước đã đánh đập mẹ tôi.

Tôi xông ra che chắn, bị ông ta túm tóc ném sang một bên.

Mẹ tôi muốn bảo vệ tôi, bị ông ta đánh đá rất lâu.

Tối hôm đó, bà chóng mặt và nôn ra máu.

Tôi vô cùng lo lắng, muốn đưa mẹ đến thị trấn để khám bác sĩ.

Bị bố tôi phát hiện ra, cầm cuốc bổ vào xương chân tôi.

Giống như một con quỷ dữ trong địa ngục:

“Con khốn, đừng hòng đưa mẹ mày bỏ trốn.”

Mẹ tôi không được điều trị kịp thời, xuất huyết nội tạng mà chết, chân tôi cũng bị gãy.

Bố tôi không chịu chữa, ép tôi nghỉ học, thay mẹ hầu hạ ông ta.

May mắn thay, khi đó, cô giáo đến làng dạy học đã bỏ tiền ra sức, mới giữ được chân cho tôi.

Cô ấy không hơn tôi bao nhiêu tuổi nhưng đã nói với tôi:

“Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, chỉ cần cố gắng là có thể mọc cánh rời đi.

Kể từ đó, tôi cố gắng học hành, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để thoát khỏi nơi này.

Tư Đình Dật lặng lẽ nhìn đôi mắt ướt át của tôi:

“Sau này bố em thế nào?”

“Sau khi em ra ngoài, ông ta vẫn liên tục đòi tiền em, không đưa thì đến nhà dì gây chuyện, em chỉ có thể thỏa hiệp.”

“Sau đó thì sao?”

“Ông ta nghiện rượu, lấy tiền đi mua rất nhiều rượu để uống, cuối cùng chết cóng vào một mùa đông nào đó.”

Tôi cúi đầu, như thể đang buồn bã:

“Em đã lo liệu hậu sự, dù sao ông ta cũng là bố em!”

Một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng rơi trên trán tôi.

“Thi Thần, em thật lương thiện, chẳng trách em không bao giờ so đo với Điềm Điềm.”

Tôi suýt bật cười thành tiếng.

Lương thiện ư?

Tôi là người dung túng cho chứng nghiện rượu của bố.

Ông ta hại chết mẹ tôi nhưng vẫn bình an vô sự, còn muốn đánh chết dì, vậy thì hãy để thiên đạo trừng phạt ông ta đi!

12.

Tôi kể nhiều chuyện với Tư Đình Dật như vậy, không phải để chứng tỏ mình lấy đức báo oán.

Mà là vì sự đồng cảm có thể khiến một người bớt cảnh giác hơn.

Gia đình ban đầu của anh ta cũng giống như tôi, tan nát không chịu nổi.

Mẹ Tư bị bố Tư để mắt tới, cưỡng ép chiếm đoạt.

Người đàn ông đó còn đáng xấu hổ hơn, một mặt dựa vào vợ cả để lên chức, một mặt lại giấu vợ nuôi nhân tình.

Vợ cả phát hiện ra thì vô cùng tức giận, bố Tư để bảo vệ vinh hoa phú quý, đã tự tay giải quyết mẹ Tư.

Chỉ để lại đứa con trai còn nhỏ.

Lúc đó, Tư Đình Dật đã phải chịu rất nhiều đau khổ.

Lưu lạc bên ngoài, may mắn gặp được bố của Tưởng Điềm Điềm.

Ông ta đưa Tư Đình Dật đi học đánh nhau, gia nhập xã hội đen.

Sau khi trở về nhà họ Tư, Tư Đình Dật để ba Tưởng làm tay sai không được lộ diện, giúp anh ta giành được quyền lực.

Người trước trồng cây, người sau hưởng mát.

Đây là lý do tại sao Tưởng Điềm Điềm được cưng chiều như vậy.

13.

Nhìn thấy tôi ở công ty, từ một kẻ vô danh tiểu tốt, trở thành đối tượng kết giao của đồng nghiệp.

Tưởng Điềm Điềm không thể ngồi yên được nữa.

Vì chuyện sảy thai, cô ta không thể đuổi tôi khỏi công ty, trong lòng rất buồn bực.

Nhưng sự dung túng vô độ của Tư Đình Dật lại cho cô ta hy vọng.

Rốt cuộc, tôi đã mất con, suýt chết đuối ngoài biển, mà chú nhỏ cũng không so đo.

Có thể thấy trong lòng anh ta, tôi chỉ là công cụ sưởi ấm giường.

Tưởng Điềm Điềm không biết, một người phụ nữ vô cùng hiểu chuyện và nhẫn nhịn, đôi khi lại dễ dàng khơi dậy lòng thương hại của đàn ông hơn.

Cơ hội nhanh chóng đến.

Công việc ở nước ngoài có chút vấn đề, Tư Đình Dật phải đi ngay trong đêm.

Tưởng Điềm Điềm dùng thân phận để đe dọa, yêu cầu tôi tham gia tiệc chiêu đãi thương mại của Tổng giám đốc Thái.

Dù biết là Hồng Môn yến, tôi vẫn đi.

Tổng giám đốc Thái là một ông chú béo phì, trong giới riêng tư được gọi là “Bàn tay heo vô địch.”

Trên bàn tiệc, ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực:

“Nghe nói cô Chu tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực không tệ, vóc dáng lại càng tuyệt vời.”

Tưởng Điềm Điềm ngồi bên cạnh uống rượu:

“Tổng giám đốc Thái, Chu Thi Thần rất phóng khoáng, từ hồi đại học đã theo bố nuôi học được rất nhiều thứ.”

“Nếu không, sao lại vượt trội hơn hẳn so với những người cùng tuổi chứ.”

Cô ta sợ người khác không biết tôi bị bao nuôi, cố tình dìm tôi xuống bùn.

Tổng giám đốc Thái cười ha hả:

“Tôi thích nhất những cô gái hiểu chuyện và biết điều, chuyện hợp đồng có thể từ từ bàn bạc trên giường.”

Cố Phương Niên chống cằm, ánh mắt giận dữ, nếu không phải tôi ở đây, chắc chắn lại đánh nhau với Trình Diên.

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, liên quan gì đến anh!”

Cố Phương Niên gào lên, tôi còn gào lớn hơn hắn ta.

“… Cố Phương Niên! Con bị thần kinh à!”

Nếu không phải sợ dọa đến Tống Noãn, tôi nhất định sẽ cho hắn ta thêm vài cái nữa.

“Cho nên? Con còn muốn câu trả lời thế nào?”

“Có phải phải để Noãn Noãn thực sự bị thương nặng trong tai nạn xe, thậm chí mất mạng, còn anh chỉ lo cho người tình cũ của mình mà bỏ bê con bé, đến lúc đó anh mới giả vờ hối hận, áy náy, đối xử tốt với con bé không?”

Đồng tử Cố Phương Niên co lại, môi hơi run rẩy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tống Noãn, trong mắt có một thoáng sợ hãi.

“Nhưng bây giờ cô ấy không sao mà?”

Tôi cười lạnh: “Có chuyện cũng không được, không có chuyện cũng không được. Cố đại thiếu gia, anh đúng là khó hầu hạ.”

“… Con không muốn cô ấy xảy ra chuyện.”

Tôi nói: “Anh không nên nói lời này với tôi.”

Cố Phương Niên im lặng một lúc, vai cũng rũ xuống, hắn ta đi đến trước mặt Tống Noãn, cẩn thận ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy:

“Tống Noãn… Em còn thấy chỗ nào không thoải mái không, chỉ có vết thương này thôi à? Đã kiểm tra toàn diện chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

Hệ thống trong đầu “Ting.” một tiếng: [Mức độ hiểu lầm giảm, mức độ máu chó hiện tại: 60%]

Tống Noãn khựng lại, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Cố Phương Niên, Trình Diên nhìn cảnh này, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lui ra ngoài cửa.

Bình thường thì bây giờ là thời gian của hai vợ chồng họ, tôi cũng nên biết điều mà lui ra, nhưng tôi biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì vậy tôi chỉ nhường chỗ bên cạnh Tống Noãn, bắt chéo chân đặt mông ngồi xuống ghế sofa.

Ưu điểm lớn nhất về ngoại hình của Cố Phương Niên chính là đôi mắt của hắn ta.

Hắn ta thậm chí không cần nói nhiều, chỉ cần chăm chú nhìn một người như vậy, có thể khiến người ta có ảo giác rằng hắn ta si tình sâu đậm.

Hắn ta nghe xong câu trả lời của Tống Noãn, vẫn cảm thấy không đủ yên tâm, tìm Tống Noãn muốn xem báo cáo kiểm tra.

Tống Noãn cúi mắt, siết chặt ngón tay của mình, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm:

“Mẹ, Phương Niên… Con, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Cố Phương Niên cau mày: “Là kết quả kiểm tra có vấn đề gì sao?”

“Không phải.” Tống Noãn lắc đầu, khóe miệng cong lên: “Phương Niên, thật ra em…”

“Tôi không chuyển viện! Các người dựa vào đâu mà bắt tôi chuyển viện!”

Ngoài phòng bệnh, đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, xen lẫn nhiều tiếng khuyên can, trong đó có một giọng nữ trong trẻo nổi bật nhất.

“… Các người biết tôi và Cố Phương Niên là quan hệ gì không? Ai cho các người lá gan!”

Là giọng của Chu Nghiên Nghiên.

7.

Cố Phương Niên đột ngột đứng dậy, định đi ra ngoài, Tống Noãn nắm lấy tay hắn ta, nắm rất chặt, ánh mắt tha thiết.

“… Phương Niên! Chuyện em muốn nói rất quan trọng.”

Tôi chống cằm, cùng Tống Noãn chờ câu trả lời của Cố Phương Niên.

Nhưng lại thấy Cố Phương Niên rút tay Tống Noãn ra: “… Một lát nữa, Tống Noãn, một lát nữa anh sẽ quay lại tìm em.”

Tôi khoanh tay đứng dậy, Cố Phương Niên cảnh giác nhìn tôi, che mặt mình lại.

Tôi xòe tay: “Anh muốn đi thì đi đi, lần này tôi không cản anh.”

“Hy vọng sau này anh sẽ không hối hận.”

Không biết Cố Phương Niên có nhận ra được không, đây là cơ hội cuối cùng mà Tống Noãn có thể cho hắn ta.

Đáng tiếc, cơ hội duy nhất, hắn ta cũng bỏ lỡ.

Tuần này Chu Nghiên Nghiên không phải sắp chết rồi sao.

Tôi nhờ Cố Hoài chuyển Chu Nghiên Nghiên từ bệnh viện thành phố đến bệnh viện tốt nhất nước ngoài, có bệnh hay không, đương nhiên phải chữa trị thật cẩn thận mới biết được.

Chu Nghiên Nghiên không muốn, Cố Phương Niên cũng không muốn.

Chu Nghiên Nghiên bị đưa ra nước ngoài, Cố Phương Niên cũng đuổi theo, bỏ lại người vợ bệnh nặng chưa khỏi và người mẹ già đang chờ đánh hắn ta.

Tất nhiên tôi biết chuyện mà Tống Noãn lúc đó ở bệnh viện không nói ra là gì – liên quan đến việc cô ấy mang thai.

Tôi đưa cho Tống Noãn hai lựa chọn:

“Noãn Noãn, con có thể sinh đứa bé này, nếu con cần, mẹ có thể giúp con chăm sóc, nhưng nếu con không muốn dây dưa gì nữa với Cố Phương Niên, mẹ cũng có thể đảm bảo sẽ không bao giờ làm phiền con nữa, mẹ sẽ cho con đủ tiền để con và đứa bé sống không lo cơm áo.”

“Tất nhiên, nếu con không muốn sinh đứa bé này, mẹ có thể liên hệ với bệnh viện tốt nhất để phẫu thuật cho con, thật ra mẹ cũng khuyên con nên làm vậy, con còn trẻ như vậy, nếu sinh con, có thể sẽ hạn chế rất nhiều sự phát triển trong tương lai. Con muốn làm gì, mẹ sẽ giúp con sắp xếp mọi thứ, con ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ sớm có được chỗ đứng của mình trong xã hội.”

Trong thời gian ở cùng Tống Noãn, Tống Noãn đã quen với tôi hơn nhiều, cô ấy không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, chỉ siết chặt tờ đơn ly hôn vừa bị trả lại trong tay.

“Nhưng bên Cố Phương Niên…”

Tôi cười lạnh vài tiếng, tên khốn này đúng là vừa muốn vừa không, đuổi theo người phụ nữ khác ra nước ngoài, những tờ đơn ly hôn mà Tống Noãn gửi đi, tờ nào cũng bị xé nát rồi gửi trả lại.

“Tống Noãn, anh nói cho em biết, chuyện ly hôn là không thể!”

“Em có thể đừng trẻ con như vậy không? Phải để anh nói với em bao nhiêu lần, bên Nghiên Nghiên không thể thiếu anh, em nhất định phải dùng thủ đoạn này để ép anh về nước sao? Anh nói cho em biết, em làm như vậy, chỉ khiến anh càng ngày càng chán ghét em…”

Tôi nhìn Tống Noãn siết chặt điện thoại, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, ra hiệu cho cô ấy đưa điện thoại cho tôi.

“Cố Phương Niên, anh thử phát điên thêm một lần nữa xem?”

“…” Cố Phương Niên im bặt.

“Anh có thể kiên trì cả đời không về, mẹ anh vừa đăng ký lớp quyền anh, tay ngứa lắm, đang đợi anh về để thử tay đâu.”

Điện thoại truyền đến một tràng bận, Cố Phương Niên đã cúp máy.

Tôi bẻ khớp tay kêu răng rắc: “Noãn Noãn, con đừng lo chuyện của Cố Phương Niên, chỉ cần con muốn ly hôn, mẹ có hàng vạn cách để nó không còn dây dưa với con nữa.”

“… Mẹ, nhưng Cố Phương Niên mới là con trai của mẹ, tại sao mẹ…”

Tôi cong môi, xoa đầu cô ấy, ít có bậc trưởng bối nào đối xử thân mật với cô ấy như vậy, cô ấy mở to mắt nhìn tôi, như một chú sóc nhỏ bị kinh ngạc.

“Noãn Noãn, con quên rồi sao, bây giờ con cũng là con gái của mẹ… À đúng rồi, sau khi ly hôn thì không phải nữa nhưng không sao, con vẫn có thể làm con gái nuôi của mẹ ha ha.”

Ánh mắt Tống Noãn lấp lánh, cô ấy gật đầu thật mạnh với tôi.

8.

Cuối cùng Tống Noãn vẫn chọn giữ lại đứa bé.

Đối mặt với kết quả này, tôi không quá bất ngờ, tôi tôn trọng mọi quyết định của cô ấy, đã mua một căn nhà mới ở trung tâm thành phố đứng tên cô ấy, để cô ấy có thể yên tâm dưỡng thai.

Cố Hoài không hiểu tại sao tôi lại phải làm đến mức này.

Tôi nằm trên giường quay lưng về phía anh, ngáp một cái: “Anh có ý kiến à?”

Cố Hoài lắc đầu: “Nếu em vui thì được, nhưng A Vân…”

Anh ta còn muốn nói gì đó nữa, tôi xua tay, không còn tâm trạng nghe nữa.

Cố Hoài tra được Cố Phương Niên đã mua vé máy bay ngày mai về nước, bây giờ bụng Tống Noãn cũng đã lộ rõ, tôi còn phải đến sân bay từ sáng sớm để bắt tên nghịch tử đó, tránh cho hắn ta lại làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo.

Cố Hoài ngậm miệng, anh vốn là người ít nói, không biết tại sao dạo này lại nói nhiều hơn hẳn, lắm lời như vậy.

Anh ta nằm xuống sau lưng tôi, có chút bối rối: “A Vân, hình như đã lâu rồi em không… hôn anh?”

Tôi từ từ nhắm hai mắt, không ngủ nhưng nghe thấy lời Cố Hoài nói, vẫn không động đậy.

“… Thôi vậy.” Cố Hoài nói: “Ngủ ngon, A Vân.”

Đi ngủ phải chúc nhau ngủ ngon, thức dậy phải hôn nhau chào buổi sáng.

Đây là quy tắc mà tôi đã ép Cố Hoài phải định ra khi mới cưới.

Bởi vì tôi biết Cố Hoài không thích tôi nên luôn nghĩ cách biến tình yêu thành thói quen thực tế, ngày này qua ngày khác, cho dù ban đầu không yêu, anh cũng có thể yêu tôi thêm một chút.

Tôi vùi mình vào chăn, nửa mơ nửa tỉnh, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, vừa có chuyện dây dưa giữa Cố Phương Niên và Tống Noãn trong nguyên tác, vừa có chuyện quá khứ của tôi và Cố Hoài.

Chuyện của tôi và Cố Hoài, có điểm tương đồng với chuyện của Tống Noãn và Cố Phương Niên.

Cố Hoài cũng có ánh trăng sáng của riêng mình, so với tôi, anh càng thích chị gái tôi hơn.

Đáng tiếc là đêm trước hôn lễ, chị gái tôi đã bỏ trốn với một họa sĩ lang thang,

Lùi một bước, anh ta chọn tôi.

Nhưng tôi lại thật lòng thích Cố Hoài, từ nhỏ đã thích anh.

Lúc đầu anh rất lạnh nhạt với tôi, thường xuyên không về nhà, lúc tôi sinh con cũng không ở bên cạnh tôi.

Nhưng tôi đều đã chịu đựng được.

Tôi đã kìm nén tính cách kiêu ngạo của mình, trở nên hiền lành và dịu dàng.

Tôi bắt chước chị gái mình, xem thử làm như vậy có thể khiến Cố Hoài thích tôi hơn một chút không.

Sau đó, Cố Hoài thực sự dần dần đối xử với tôi ngày càng tốt hơn.

Anh bắt đầu để ý đến tôi, quan tâm đến tôi,

Nhưng tôi không biết tình cảm này của anh, rốt cuộc là do thói quen hay do tình yêu.

Nhưng tôi cũng đã mãn nguyện rồi, anh không yêu tôi cũng không sao, ít nhất anh đã không thể rời xa tôi.

… thậm chí trong khoảnh khắc trước khi tôi nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác, tôi vẫn nghĩ như vậy.

Vì vậy, tôi đã rất cố gắng để thay đổi quỹ đạo mà nguyên tác đã định sẵn cho Tống Noãn,

có lẽ cũng là muốn kéo chính mình một tay, người đã bị tình yêu che mờ mắt và bị nhốt trong ngục tù nhiều năm trước.

Suốt đêm gần như không ngủ, cuối cùng cũng chợp mắt được một lúc, lại bị tiếng nhắc nhở chói tai của hệ thống đánh thức.

[Phát hiện mức độ cẩu huyết của cốt truyện tăng mạnh! Yêu cầu ký chủ nhanh chóng giảm mức độ cẩu huyết!]

Đang đọc:

Án Mạng Tường Vi Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 3: Người vợ kỳ lạ

# Năm 1994

“Chào cô, tôi là trung sĩ Triệu Trung Vi thuộc đội trọng án của Thành phố Nguyệt Lượng.”

Triệu Trung Vi đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt cảnh sát phụ trách bảo vệ ở cổng. Sau khi vượt qua dây phong tỏa, anh nhìn thấy một người phụ nữ trông rất tiều tụy.

Người phụ nữ run rẩy toàn thân, nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt. Ánh mắt trống rỗng của cô hướng về phía sâu bên trong căn nhà, hai tay ôm chặt một cô bé.

Cô bé trông khoảng 5 tuổi, khuôn mặt bị người phụ nữ che kín, chỉ lờ mờ thấy được miệng bé đang mếu máo, khóc không thành tiếng.

Cảnh sát hỗ trợ nói với Triệu Trung Vi. Người phụ nữ kia là vợ của nạn nhân Thiệu Kiến An, tên Cận Phương Dung. Còn cô bé là con gái của nạn nhân, tên Thiệu Vi. Họ đã nhận thông báo và đến đây trước Triệu Trung Vi khoảng mười phút.

Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Cận Phương Dung cứng nhắc quay đầu nhìn Triệu Trung Vi. Cô hơi gật đầu, nước mắt lại lăn xuống.

Triệu Trung Vi gật đầu chào lại, sau đó hỏi cảnh sát bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cảnh sát hỗ trợ vội trả lời: “Vào lúc mười một giờ sáng nay, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án từ ông chủ của nạn nhân. Ông ấy nói không thể liên lạc được với nạn nhân, đã gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời nên yêu cầu chúng tôi đến kiểm tra tình hình.”

Anh cảnh sát vừa nói vừa dẫn Triệu Trung Vi vào trong nhà. Đi qua bức tường trong phòng khách, họ nhìn thấy một người đàn ông to béo đang trả lời câu hỏi của cảnh sát.

Cảnh sát hỗ trợ chỉ vào người đàn ông đó và nói: “Đó là ông chủ của nạn nhân Thiệu Kiến An, tên Chu Dật Sân. Ông ấy nói mình đang kinh doanh vật liệu xây dựng.”

Chu Dật Sân không chú ý đến sự xuất hiện của Triệu Trung Vi, tiếp tục phàn nàn về Thiệu Kiến An: “Chết thì cũng phải chọn lúc khác mà chết chứ! Tôi đã dặn dò kỹ từ hai ngày trước rồi, nói hôm nay có lô hàng quan trọng được chuyển đến, bảo cậu ta đến sớm để chờ chuyển hàng. Thế mà tôi đợi mãi không thấy người đâu, tôi tức quá nên tự mình đến đây, ai ngờ… Haizz, chết cũng không chọn lúc khác được à.”

Cảnh sát ghi chép không thể chịu nổi nữa, lớn tiếng nhắc nhở: “Chú ý cách ăn nói của ông đi.”

“Chú ý cái gì chứ? Tôi làm trong ngành vật liệu xây dựng, lô hàng này rất quan trọng. Nếu không phải vì cậu ta thật thà yên phận, chăm chỉ làm việc cho tôi mấy năm nay, tôi đã chẳng coi trọng cậu ta đến vậy, còn đặc biệt nhắc trước hai ngày nữa! Bây giờ thì sao? Lô hàng không có ai chuyển, anh nói tôi phải làm sao?”

Giọng của Chu Dật Sân rất lớn. Căn nhà rộng chừng 40 mét vuông vang vọng tiếng nói của ông ta, đủ để Cận Phương Dung nghe rõ. Triệu Trung Vi theo phản xạ quay lại nhìn, nhưng Cận Phương Dung vẫn giữ nguyên dáng vẻ dở sống dở chết, không một chút tức giận hay phản ứng gì.

Triệu Trung Vi thu hồi ánh mắt, cùng cảnh sát hỗ trợ bước vào phòng tắm.

Bên trong phòng tắm rất bừa bộn, trên sàn nhà bánh xà phòng, bàn chải, khăn tắm và rác trong thùng rơi vãi khắp nơi. Thi thể của Thiệu Kiến An nằm nghiêng bên cạnh bồn tắm ở góc trong cùng, trong bồn tắm đầy máu bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc.

Toàn thân nạn nhân đã cứng đờ, trông như đã chết hơn mười mấy tiếng.

“Trên người nạn nhân có mùi rượu rất nồng, trước khi chết có vẻ đã uống loại rượu có nồng độ cao. Vết thương chí mạng là một đường cắt trên cổ tay, rộng khoảng 6cm, sâu 2cm. Ngoài ra, trên đầu còn có một vết thương do bị đập, nhưng rất nông.”

“Nếu muốn xác nhận thêm, chúng ta phải đưa thi thể về sở để kiểm tra kỹ hơn.”

Triệu Trung Vi gật đầu. Đây rõ ràng là một vụ án giết người đột nhập.

Anh quan sát bốn phía xung quanh.

Khu chung cư Lệ Gia này đã xây dựng từ rất lâu, phân khúc không cao, có lẽ từng được các nhà đầu tư cho người nhập cư trái phép thuê ở.

Cơ sở hạ tầng của khu gần như không có gì, khoảng cách giữa các tòa nhà rất hẹp. Đứng từ ban công, Triệu Trung Vi có thể nghe rõ bên nhà đối diện đang bàn tán về vụ việc của Thiệu Kiến An.

Anh cúi đầu nhìn xuống từ ban công, nhà của Thiệu Kiến An nằm ở tầng hai, ban công nối liền với hai cột đá thô. Anh suy nghĩ một lúc, rồi hỏi cảnh sát bên cạnh: “Cửa nhà là bị các cậu phá khi đến đúng không?”

Cảnh sát hỗ trợ nói: “Đúng vậy, lúc chúng tôi đến thì cửa đã khóa.”

Triệu Trung Vi gật đầu, gọi một cảnh sát khác: “A Hải, cậu xuống xem hai cột đá ở dưới có dấu giày không.”

A Hải chạy xuống, cẩn thận kiểm tra hai bên cột ở tầng một, phát hiện bên trên hai cây cột sạch sẽ, anh ta hét lớn: “Sir Triệu, không có dấu giày!”

“Những dấu vết khác thì sao?”

“Không có gì cả!”

Triệu Trung Vi vẫy tay ra hiệu cho A Hải quay lại, sau đó bước đến chỗ Cận Phương Dung: “Chào cô, tôi là Triệu Trung Vi thuộc đội trọng án của Vịnh Nguyệt Lượng. Cô là cô Thiệu đúng không?”

Nghe thấy giọng đàn ông, cô bé đột nhiên run lên. Triệu Trung Vi theo bản năng cúi xuống nhìn nhưng bị Cận Phương Dung che lại.

“Đúng vậy.”

“Đừng căng thẳng.” Giọng của Triệu Trung Vi dịu lại. “Chúng tôi đến đây để điều tra vụ việc của chồng cô, muốn hỏi cô vài câu.”

Giọng Cận Phương Dung lạnh lùng: “Hỏi đi.”

“Tôi muốn biết trong nhà cô có mất mát tài sản gì không?”

Cận Phương Dung lập tức trả lời: “Không.”

Triệu Trung Vi nhướng mày, ngạc nhiên trước câu trả lời không chút do dự của cô, như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Cảnh sát ở đây nói cô đến trước tôi một chút. Sao cô có thể chắc chắn trong nhà không mất gì?”

Cô bé trong lòng đột nhiên siết chặt cánh tay Cận Phương Dung. Cô bị đau nên nới lỏng tay ra, để lộ vết thương được băng bó trên cánh tay phải.

“Cô bị thương à?”

“Tối qua không cẩn thận nên bị bỏng.” Cận Phương Dung nói thêm: “Nhà tôi nếu có vật gì đáng tiền đều bị anh ta lấy đi cầm đồ đánh bạc rồi, làm gì còn tài sản gì đáng giá. Chỉ có con lợn đất kia thôi, lúc tôi về thấy nó vẫn nguyên vẹn, không bị đập.”

Theo hướng cô chỉ, Triệu Trung Vi nhìn thấy một con lợn đất đặt trên bàn trang điểm trong phòng ngủ. Con lợn đất được tô vẽ bằng màu đỏ rực, khóe miệng nhếch cao khác thường.

“Cô vừa mới về à? Mới từ đâu quay về thế?”

“Mẹ cháu đi công tác, tối qua mẹ ở cùng cháu!” Cô bé nghe được câu hỏi của Triệu Trung Vi thì vội vàng ló ra từ sau lưng Cận Phương Dung để trả lời.

“A Vi.” Cận Phương Dung gọi khẽ, bé Thiệu Vi lập tức trốn lại phía sau mẹ.

Nhưng phản ứng lúng túng của cô bé không thoát khỏi ánh mắt của Triệu Trung Vi. Anh vòng qua bên, cúi xuống hỏi: “Cháu tên là A Vi? Cháu nói mẹ đi công tác, vậy cháu cũng đi cùng mẹ à?”

Cận Phương Dung nắm tay con gái chặt hơn. Bé Thiệu Vi ngước lên nhìn mẹ, sau đó nhìn sang Triệu Trung Vi rồi trả lời: “Không phải. Mẹ đi công tác xa, cháu ở trường mẫu giáo. Tối hôm qua, không đúng, là sáng hôm qua mẹ mới đến tìm cháu.”

“Đến tìm cháu để làm gì?”

Bé Thiệu Vi im lặng, không nói thêm.

Triệu Trung Vi mỉm cười, đứng thẳng lên, quay sang hỏi Cận Phương Dung: “Cho hỏi, cô làm nghề gì mà cần phải đi công tác?”

“Giáo viên tiểu học. Vài ngày trước, tôi đến một trường tiểu học ở Vịnh Tinh Hà để học tập.”

Triệu Trung Vi gật đầu: “Vịnh Tinh Hà à? Tôi nhớ hình như khá xa đây, đi xe cần khoảng…”

“Sáu tiếng.” Cận Phương Dung ngắt lời.

“À, đúng rồi.”

Triệu Trung Vi há to miệng, định tiếp tục hỏi thêm thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi của A Hải.

“Sir Triệu!”

A Hải đứng ở cửa, vẫy tay gọi Triệu Trung Vi. Đằng sau cậu ta là một người đàn ông với dáng vẻ lấm lét.

“Xin lỗi, tôi qua xem thế nào.”

Triệu Trung Vi bước vài bước, nhưng bất thình lình quay đầu lại. Ánh mắt anh chạm phải cái nhìn đầy cảnh giác của Cận Phương Dung. Cô giật mình, chớp chớp mắt để che giấu cảm xúc của mình.

“Có chuyện gì không, Sir Triệu?”

“Không có gì. Tôi chỉ muốn nói vết bỏng của cô nên đến bệnh viện kiểm tra. Lát nữa tôi sẽ cử một nữ cảnh sát đi cùng cô.”

Cận Phương Dung đưa tay chạm vào vết thương của mình, lạnh nhạt gật đầu đồng ý.

Sau khi nói xong, Triệu Trung Vi quay người bước đến chỗ A Hải. Thấy chỉ có mình Triệu Trung Vi đi ra nên người đàn ông đứng sau A Hải cũng ló đầu ra.

“Sir Triệu, đây là cư dân sống bên cạnh nhà Thiệu Kiến An. Ông ấy nói có manh mối cần cung cấp.”

Triệu Trung Vi nhận thấy vẻ mặt bối rối của người đàn ông. Ba người di chuyển về phía cầu thang để nói chuyện.

Vừa tới khúc quẹo, người đàn ông đã vội vàng kéo tay Triệu Trung Vi, nói nhỏ:

“A Sir, tôi vừa nghe các anh nói chuyện. Tôi nghi ngờ đây không phải là một vụ giết người đột nhập, mà chính A Phương mới là hung thủ giết Thiệu Kiến An!”

“A Phương?”

Người đàn ông giậm chân: “A Phương là vợ của Thiệu Kiến An, Cận Phương Dung. Bình thường chúng tôi đều gọi cô ấy là A Phương.”

A Hải hỏi: “Sao ông lại nghi ngờ A Phương là hung thủ?”

“Quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ không tốt, cả khu dân cư đều biết.” Người đàn ông thấy âm thanh của mình hơi lớn lập tức hạ thấp giọng nói tiếp: “Đừng nhìn Thiệu Kiến An bình thường khúm núm, bề ngoài nhút nhát, ngoan ngoãn mà lầm. Thực ra hễ không vừa ý chuyện gì là về nhà đánh vợ đánh con.”

A Hải và Triệu Trung Vi trao nhau một ánh nhìn.

“Lúc đầu, Thiệu Kiến An và A Phương rất hạnh phúc, nhưng sau đó anh ta thấy người xung quanh ngày càng phát triển, còn bản thân càng thụt lùi thì bắt đầu uống rượu. Uống rượu vào là đánh người. Về sau, anh ta ngày càng điên hơn, ngay cả khi không uống rượu, anh ta cũng đánh.”

“Đầu tiên là đánh vợ, sau đó đến đánh con. Vì thế, A Phương mới gửi con gái về trường mẫu giáo nội trú gần nhà bố mẹ cô ấy.”

Người đàn ông càng nói càng cảm thấy lý lẽ của mình hợp lý, tiếp tục: “Loại người này là kiểu bạo lực gia đình! Tôi còn muốn đánh anh ta, huống chi là A Phương ngày nào cũng bị đánh. Theo tôi, hung thủ chắc chắn là cô ấy.”

Lúc này, một mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi. Mấy nhân viên pháp y khiêng túi đựng thi thể Thiệu Kiến An đi qua.

Ngửi thấy mùi thi thể, người đàn ông lập tức nôn ọe.

Triệu Trung Vi liếc A Hải một cái. A Hải hiểu ý, dẫn người đàn ông lên tầng để ghi lời khai chi tiết.

Người đàn ông vừa đi vừa nói: “A Sir ơi, tôi là cư dân nhiệt tình đó. Sau này nếu có chuyện gì, nhất định phải tìm tôi nha.”

“À, nghe nói cung cấp manh mối là có tiền đúng không?”

A Hải đáp: “Có chứ. Nếu có thông tin, nhớ cung cấp cho cảnh sát.”

“Anh nói vậy làm tôi nhớ thêm một chi tiết. Tôi sống ngay bên cạnh nhà A Phương mà, tối qua nửa đêm tôi nghe có tiếng động. Tôi hình như nghe thấy tiếng Thiệu Kiến An chửi mắng.”

“Anh ta chửi gì?”

“Con mụ chết tiệt, tại sao mày lại phản bội tao… đại loại như vậy.”

Nghe được lời của người đàn ông, Triệu Trung Vi trầm ngâm. Sau khi bảo A Hải đưa ông ta về đồn để lấy lời khai cụ thể, anh rút một thanh kẹo cao su từ túi áo.

Anh bước đến trước mặt bé Thiệu Vi, đưa thanh kẹo cho cô bé.

“A Vi, chú tặng cháu thanh kẹo này nhé.”

Thiệu Vi lắc đầu: “Mẹ cháu bảo không được nhận đồ của người lạ.”

“Chú là chú cảnh sát, không phải người lạ đâu.”

Cô bé ngẩng đầu nhìn Cận Phương Dung, nhưng Cận Phương Dung lạnh lùng lắc đầu.

“Cháu không…”

“Vả lại, chú cảnh sát có việc cần cháu giúp mà.”

“Cần cháu giúp ạ? Mẹ ơi…”

“Vậy thì nhận đi.”

Cận Phương Dung nở nụ cười nhạt, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn Triệu Trung Vi: “Việc của chú cảnh sát, mẹ con ta phải giúp đỡ.”

CHƯƠNG NÀY ĐÃ BỊ KHÓA!
Bạn đã đọc hết **2** chương miễn phí của truyện **Livestream Trò Chơi Kinh Dị Tử Giới**.
Vui lòng ủng hộ Admin để kích hoạt quyền đọc **7 NGÀY THỰC TẾ** trên thiết bị này.

Giá trị kích hoạt 7 ngày đọc: 10,000 VNĐ

1. Quét mã QR để thanh toán:

QR Code Thanh Toán

2. Sau khi thanh toán, bấm vào nút dưới đây để thông báo:

Hệ thống sẽ gửi yêu cầu đến Admin (hoangngocdiepdo57937@gmail.com) để đối soát.