“Vâng.” Tôi nhìn vào mắt anh ta: “Tiền quan trọng hơn anh, đối với em mà nói, tiền quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Sức lực trên tay Hạ Văn Dữ đột nhiên tăng lên.

Tôi cảm thấy hàm dưới của mình bị anh ta bóp rất đau, không biết có bị rối loạn khớp thái dương hàm không.

Sắc mặt Hạ Văn Dữ rất đáng sợ nhìn tôi, có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy anh ta muốn bóp chết tôi.

Nhưng anh ta không làm vậy.

Mà là bế thốc tôi lên, thô lỗ ném lên giường.

Cơ thể cao lớn của anh ta đè xuống, xé rách váy tôi, cưỡng hôn tôi.

Tôi biết anh ấy tức giận muốn trút giận.

Dù sao thì tôi cũng đã lừa dối anh ấy.

Tôi không phản kháng, ngủ với một anh chàng đẹp trai như vậy, tôi không thấy thiệt thòi, sau này chưa chắc đã gặp được nữa.

Nhưng tôi không phản kháng, Hạ Văn Dữ lại không vui.

Xé đến một nửa, anh ta đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi.

“Được lắm Đồng Nhan, cô đúng là giỏi.

“Coi tôi là vịt miễn phí à?”

Người sụp đổ dường như đã trở thành anh ta.

Nói xong, anh ta đóng sầm cửa bỏ đi.

Tôi mơ hồ nghe thấy Hạ Văn Dữ nói với vệ sĩ ở cửa, không được đưa cơm cho tôi.

Anh ta muốn bỏ đói tôi sao?!

17.

Chết đói là không thể nào chết đói được.

Trong biệt thự có ao, tôi bắt tay không mấy con cá, ngồi trong sân nướng.

Mùi thơm đã thu hút vệ sĩ đến.

Tôi chia cho mỗi người một con cá nướng.

Khi họ đang ăn, Hạ Văn Dữ đột nhiên đi đến.

Tôi lập tức nói: “Là tôi ép họ ăn.”

Hạ Văn Dữ đột nhiên lại sụp đổ.

Anh ta cười lạnh: “Rất tốt, đối xử với vệ sĩ tốt như vậy phải không?”

Tôi: “?”

Anh ta ném thứ giống như hộp cơm trong tay vào thùng rác.

Sau đó tiến lên vài bước, đá đổ cá nướng của tôi.

Tôi đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn anh ta.

“Anh làm gì vậy! Phí phạm lương thực là đáng xấu hổ!”

“Vậy thì cô không đáng xấu hổ sao?” Hạ Văn Dữ giơ tay nắm chặt cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào anh ta.

Đôi mắt anh ta trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói khàn khàn và cứng rắn.

“Cô… đã từng thích tôi chưa, dù chỉ một giây?”

Thích?

Tôi ngẩn người.

Trong suốt hai mươi năm qua, tôi đã dậy sớm thức khuya kiếm tiền đóng học phí.

“Thích.” là một từ quá thiêng liêng và xa vời.

Đối với tôi, không phải thích hay không thích, mà là có thể hay không.

Ví dụ, có thể mua được bánh bao hay không, chứ không phải thích ăn bánh bao hay không.

Thích là thứ tôi không biết và cũng không có tư cách để cân nhắc.

Vì vậy, tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc.

Hành vi của Hạ Văn Dữ trong những ngày này giống như nam chính trong tiểu thuyết tổng tài, tôi thực sự không thấy thích ở đâu.

Phải nói là trước đây, khi ở bên nhau, tôi có nhiều hơn một chút tâm lý nịnh nọt.

Làm chó liếm của anh ta, hầu hạ anh ta trên giường dưới giường, tất cả đều là vì một nghìn vạn đó.

Chỉ có đôi khi, chúng tôi cùng nhau nằm trên ghế sofa xem tivi, anh ta gối đầu lên ngực tôi, lười biếng nói không muốn dậy; hoặc là sau khi chiến đấu xong, tôi nằm trong vòng tay anh ta, dùng ngón tay chọc vào cơ bụng của anh ta, anh ta cúi đầu hôn đỉnh đầu tôi; hoặc là chúng tôi cùng nhau ăn cơm, tôi cướp thịt bò trong bát anh ta, anh ta cố ý bỏ rau mùi vào bát tôi.

Hoặc là——

Vào một ngày nào đó không có tiếp học, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo quanh biệt thự.

Những lúc như vậy, tôi cảm thấy mình rất vui.

Là loại vui mà bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy vui.

Loại vui này, có phải là thích không?

Tôi không biết.

Tôi há miệng, cổ họng không phát ra được âm thanh.

Hạ Văn Dữ nhìn chằm chằm vào tôi, đôi môi mỏng đột nhiên cong lên.

“Không có đúng không? Vậy thì tốt.

“Tôi nói cho cô biết, tôi cũng không có. Thích cô á? Cười chết, sao có thể chứ.”

“Cô có thể cút rồi.”

“Đồng Nhan, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô, nhìn thấy một lần, tôi sẽ xử cô một lần.”

18.

Tôi nhanh chóng biến mất.

Tôi nghĩ, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Tôi đã thuận lợi ra nước ngoài.

Cuộc sống du học ban đầu rất mới mẻ, sau đó tôi thấy rất nhàm chán.

Đồ ăn khó ăn chết đi được, tôi nghĩ, đây là một cơ hội kinh doanh.

Tôi hợp tác với một chàng trai bản địa, mở một nhà hàng Trung Quốc nhỏ đối diện trường học.

Bán đủ các món ăn ngon của Trung Quốc.

Việc kinh doanh bùng nổ.

Thỉnh thoảng tôi cũng nhớ đến Hạ Văn Dữ.

Đặc biệt là khi mới đến nước ngoài, buổi tối trở về nơi ở, một mình ở đó, nỗi buồn ập đến không rõ lý do.

Lúc này tôi sẽ nghĩ đến anh ta.

Nghĩ đến khoảng thời gian sống cùng anh ta, nghĩ đến dáng vẻ anh ta cười khẽ cúi đầu hôn tôi.

Tôi thực sự rất mơ hồ về khuôn mặt của bố mẹ.

Anh ta là người thân thiết nhất với tôi trong những năm gần đây.

Vì vậy, tôi nghĩ về anh ta cũng là bình thường.

Dù sao thì ban ngày không nghĩ đến anh ta là được, buổi tối tôi cho phép mình đa sầu đa cảm.

Kết quả là vừa mới lập flag, ban ngày tôi đã gặp Hạ Văn Dữ trong cửa hàng!

Anh ta dẫn theo một cô gái nước ngoài tóc xoăn lớn vào cửa hàng ngồi xuống gọi món.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, não tôi gần như chết máy.

Sao anh ta lại ở nước ngoài?

Còn anh ta nhìn thấy tôi, biểu cảm rất lạnh lùng, giống như lúc tôi mới quen anh ta.

Nhưng anh ta đã trưởng thành, khuôn mặt không còn vẻ trẻ con của sinh viên đại học, góc cạnh rõ ràng hơn, đẹp trai hơn.

Anh ta vừa vào cửa hàng, tất cả phụ nữ đều nhìn anh ta.

Tôi bình tĩnh giúp anh ta gọi món, dọn thức ăn.

Chúng tôi không nói chuyện gì trong suốt quá trình.

Anh ta thậm chí còn không nhìn tôi.

Tôi nghĩ, có khả năng anh ta đã quên tôi rồi.

Tôi tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, chỉ là một tiểu tiết không đáng nhắc đến.

Nhưng vào buổi tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ.

Là của Hạ Văn Dữ.

19.

Khi tôi đến căn hộ của Hạ Văn Dữ, anh ta đang co ro người nằm trên ghế sofa.

Tay ấn vào bụng, nhíu mày, trông rất khó chịu.

“Hạ Văn Dữ?” Tôi gọi anh ta: “Anh không sao chứ?”

“Đến chậm thật.” Anh ta mở mắt nhìn tôi, rồi nhắm lại, lạnh lùng nói: “Đang tập thể dục trên giường với bạn trai mới à?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh còn sức nói móc, xem ra bụng không đau.”

Nếu không phải anh ta nói trong điện thoại rằng đã ăn đồ ở cửa hàng của tôi, đau bụng muốn chết thì tôi sao có thể chạy đến căn hộ của anh ta.

Hạ Văn Dữ rên rỉ: “Đau. Đồ ở cửa hàng của cô không sạch, tôi ăn vào đau đến giờ.”

“Anh đừng nói bậy, cửa hàng của tôi mở lâu như vậy rồi, chưa có ai bị làm sao cả.”

Tôi đi đến trước mặt anh ta, ngồi xổm xuống, đưa tay sờ vào bụng anh ta.

“Có phải đau ở đây không?”

Anh ta không nói gì, để tôi sờ.

Nhưng khi tôi rút tay về không sờ nữa, anh ta lại bắt đầu nói.

“Tôi sẽ kiện cửa hàng của cô, hại tôi ăn phải đồ hư, làm chậm trễ mười tỷ tiền làm ăn của tôi, cô chờ mà phá sản đi.”

Tôi tức giận: “Hạ Văn Dữ, anh cố ý muốn trả thù tôi đúng không! Anh đau bụng cái nỗi gì!”

Anh ta đột nhiên ngồi dậy.

Trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cũng trừng mắt nhìn anh ta.

Thấy tôi không chịu thua, anh ta lao tới đè tôi xuống thảm, hôn tôi một cách thô bạo.

Tôi nghĩ đến cô gái nước ngoài đi cùng anh ta, càng vùng vẫy dữ dội hơn.

Nhưng tôi làm sao là đối thủ của anh ta, bị anh ta làm nhột, váy cũng bị kéo tuột.

Nhưng rất nhanh anh ta đã dừng lại.

Bởi vì tôi kinh ngạc phát hiện ra rằng, anh ta lại… không có phản ứng?!

“Em phát hiện ra rồi, anh bị rối loạn chức năng tình dục.”

Hạ Văn Dữ dừng động tác, anh ta quay mặt đi không nhìn tôi, giọng nói có chút chua xót.

“Từ sau khi em đi, anh đã như vậy rồi.”

“Anh như vậy, chỗ nào còn giống như đàn ông.”

“Chiều nay cô gái nước ngoài kia chê anh vô dụng, đã đá anh rồi.

“Anh sống còn có ý nghĩa gì? Em cũng đi đi, anh biết em chán ghét anh.”

Anh ta đột nhiên bò dậy khỏi người tôi, trực tiếp đi ra ban công định nhảy lầu.

Tôi sợ hãi ôm chặt lấy anh ta.

“Anh đừng kích động mà Hạ Văn Dữ! Em không chán ghét anh đâu! Em không đi, anh bình tĩnh lại đi!”

20.

Hạ Văn Dữ bị tôi khuyên nhủ.

Anh ta đưa cho tôi xem báo cáo của bác sĩ chuyên khoa.

Trên đó viết, anh ta vì từ gay bị bẻ thành thẳng, quá trình quá thô bạo, dẫn đến tâm lý không chuyển đổi kịp, đối với phương diện tình dục đã sinh ra sự bài xích, chống cự.

“Vậy… vậy phải làm sao?”

Những thuật ngữ y học rườm rà khiến tôi không hiểu.

Cũng khiến tôi cảm thấy áy náy.

Đúng là tôi đã bẻ anh ta từ gay thành thẳng nhưng tôi nào biết, lại có hậu quả đáng sợ như vậy chứ!

“Không biết.” sắc mặt Hạ Văn Dữ ảm đạm: “Dù sao thì bây giờ anh đối với đàn ông đàn bà đều không có cảm giác.”

“Đều không có cảm giác sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi anh ta: “Vậy về sau… anh có thử làm với anh Khải không? Có phản ứng không?”

Sắc mặt Hạ Văn Dữ đột nhiên tối sầm, anh ta nhắm mắt lại, giống như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Ngay cả lời nói cũng khó khăn thốt ra từ kẽ răng:

“Anh với anh ta… cũng không có phản ứng, bây giờ anh là phế vật rồi, thôi thì chết quách đi cho rồi.”

“Đừng… đừng mà! Chắc chắn sẽ có cách!”

Tôi sốt ruột, vội vàng nói: “Chúng ta cùng nghĩ cách, anh yên tâm, chuyện này tôi có trách nhiệm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Lời này vừa nói ra, Hạ Văn Dữ lập tức mở mắt, nhìn chằm chằm tôi: “Em sẽ chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm với anh?”

“Sẽ mà, anh đừng nghĩ quẩn.”

“Được, vậy chúng ta ký một bản thỏa thuận đi.”

Hạ Văn Dữ đứng dậy đi vào phòng sách, chỉ vài phút sau đã đi ra, ném cho tôi một bản thỏa thuận dài mấy trang.

Tôi giật mình: “Anh đánh máy nhanh thế?!”

Anh ta ho khan một tiếng:”… Ừm, nhập bằng giọng nói.”

Nội dung thỏa thuận đại khái là, tôi giúp anh ta chữa rối loạn chức năng, anh ta trả cho tôi một nghìn vạn tiền thù lao.

???

Sao có cảm giác quen quen.

Tôi phản đối: “Đã hai năm rồi, lạm phát rồi, giá anh và mẹ anh đưa ra vẫn như vậy sao! Tôi yêu cầu tăng tiền!”

Hạ Văn Dữ trừng mắt nhìn tôi: “Đồng Nhan, em còn có mặt mũi nói à? Anh vì sao lại thành ra thế này?”

Tôi bị anh ta trừng mắt đến mức chột dạ, nghiến răng chuẩn bị ký tên.

Kết quả nhìn kỹ mới phát hiện, không phải tổng thù lao một nghìn vạn, mà là một tháng một nghìn vạn!

Tay tôi run lên, sợ đến mức cũng sắp rối loạn chức năng rồi.

Quá hào phóng rồi.

Hoàng tử của giới nhà giàu ở Bắc Kinh, quả thực đáng sợ.

Được được được, tôi nhất định phải giúp anh ta khôi phục lại phong độ của một người đàn ông bình thường!

21.

Tôi và Hạ Văn Dữ lại bắt đầu sống chung.

Anh ta mới mua một căn biệt thự độc lập có phong cảnh đẹp, nói là hít thở không khí trong lành có lợi cho việc phục hồi.

Anh ta còn yêu cầu tôi ở nhà không được mặc đồ lót, nói là để kích thích dây thần kinh thị giác của anh ta, giúp anh ta bẻ thẳng khuynh hướng tình dục.

Tôi vốn tưởng rằng, giúp anh ta phục hồi sẽ là một quá trình rất dài và rất khó khăn.

Không ngờ lần đầu tiên chúng tôi lăn giường, anh ta đã bình thường.

Tôi: ???

“Hạ Văn Dữ, anh như vậy không phải đã khỏe rồi sao?”

Động tác của Hạ Văn Dữ khựng lại: “… A, có thể là do ở cùng em, gợi lại một số ký ức của cơ thể.”

“Thế à?”

“Ừm, chúng ta tiếp tục?”

“Được.”

“Không đúng!” Tôi đột nhiên lại nói: “Báo cáo y tế không phải viết là anh vì…”

Hạ Văn Dữ cắt ngang lời tôi: “Anh biết, em chê anh, em coi thường anh.”

Nói rồi, anh ta lật người định đi ra ban công: “Anh là phế vật, anh chết quách đi cho rồi…”

“Ê ê!” Tôi vội vàng ôm lấy eo anh ta, kéo anh ta trở lại giường.

Sau lần đó, tôi không hỏi nữa.

Mỗi lần anh ta ngủ với tôi, đều khá bình thường, không xuất hiện tình trạng không có phản ứng.

Anh ta nói anh ta đã tham khảo ý kiến bác sĩ, nói rằng có thể do hormone của tôi đặc biệt phù hợp với anh ta, lại nói một tràng thuật ngữ y học, toàn là tiếng Anh.

Tôi nghe đau đầu, không nghe nữa, càng không muốn hỏi.

Miễn là chữa khỏi được là được.

22.

Chúng tôi cũng không phải ngày nào cũng ở nhà làm chuyện đó.

Tôi bận học, Hạ Văn Dữ bận mở rộng thị trường nước ngoài của “Tập đoàn Phú Hòa.”

Cứ thế ngày qua ngày.

Một năm sau, tiền gửi của tôi đã có hơn một trăm triệu.

Tôi cảm thấy tiền nhiều quá, tôi hơi không xứng.

Tôi thăm dò hỏi Hạ Văn Dữ: “Hình như anh đã khỏi rồi thì phải? Tối qua em tắm xong đi ra, em thấy phản ứng của anh khá mạnh.”

Tay gõ máy tính của Hạ Văn Dữ dừng lại: “Ý em là sao?”

“Cái đó… ý em là, chúng ta có nên chấm dứt hợp đồng không? Anh có nhiều tiền nữa cũng không chịu nổi như vậy đâu.”

Hạ Văn Dữ im lặng một lúc, tầm mắt đột nhiên nhìn về phía ban công…

Tôi lập tức đau đầu: “Được được được, em sai rồi, em không nói nữa, anh nhiều tiền tùy anh.”

Lại một năm nữa trôi qua.

Ngày tốt nghiệp thạc sĩ, lễ kỷ niệm kết thúc, tôi còn mặc đồng phục cử nhân, đã bị Hạ Văn Dữ lái xe đưa đi đăng ký kết hôn.

Lời cầu hôn của anh ta thực sự quá sến.

Anh ta nói: “Đồng Nhan tiểu thư, anh muốn được em chữa khỏi vĩnh viễn.”

Tôi ngượng đến toát mồ hôi, lấy điện thoại của anh ta ra xem, quả nhiên, mục đọc gần đây là: 《Kiều thê ở trên: Tổng tài lão công hôn nhẹ chút》.

Tôi tức giận nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi! Sau này không được đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo nữa!”

Nhưng Hạ Văn Dữ đã chuẩn bị đầy đủ hoa tươi và nhẫn.

Tôi cầm lên xem, hừ hừ: “Anh cũng có tâm đấy.”

Hạ Văn Dữ vẻ mặt kiêu ngạo: “Dù sao cũng là cưới cô vợ giàu có hơn trăm triệu, anh cũng không thể qua loa được.”

“Thật biết nói.”

Tôi thích người khác gọi tôi là phú bà.

Tôi vòng tay qua cổ anh ta, thưởng cho anh ta một nụ hôn kiểu Pháp.

Sau khi đăng ký kết hôn, tôi vẫn lo lắng: “Mẹ anh có nói gì không?”

Hạ Văn Dữ có vẻ không quan tâm, nhàn nhạt nói: “Có.”

Quả nhiên.

Buổi chiều tôi đã nhận được điện thoại của mẹ Thái tử.

Mặc dù Hạ Văn Dữ nói hoàn toàn không cần để ý đến mẹ anh ta, tôi muốn thế nào thì thế ấy, nhà họ Hạ hiện tại là anh ta quyết định, anh ta trời sinh sợ vợ, cho nên cũng coi như nhà họ Hạ là tôi quyết định.

Nhưng dù sao mẹ Thái tử cũng đã là mẹ chồng rồi, tôi không thể cãi nhau với bà ấy chứ?

Cho dù là vì Hạ Văn Dữ, tôi vẫn phải giữ phép lịch sự.

Tôi đang căng thẳng sắp xếp lời lẽ thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói bá đạo của mẹ Thái tử:

“Đồng Nhan đúng không? Hừ, nghe nói cô đã là con dâu tôi rồi, lợi hại, có chút bản lĩnh.

“Thế này, tôi cho cô ba mươi triệu, đứa đầu phải sinh con gái. Tôi không muốn có cháu trai nữa, lỡ lại là gay thì sao, toàn là thứ chỉ biết tiêu tiền phung phí.”

“Ba mươi triệu, đồng ý không? Alo alo alo?”

Tôi: “…”

(Hoàn Chính Văn)

Đang đọc:

Cái Giá Của Sự Dung Túng

Chương 4:

Tôi lạnh lùng nhìn.

Không lâu sau, đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn nằm trên bàn tiệc.

Tưởng Điềm Điềm và Tổng giám đốc Thái nhìn nhau, cười đầy ẩn ý:

“Chu Thi Thần tửu lượng kém thật!”

“Tổng giám đốc Thái, phòng đã đặt xong rồi, tối nay chăm sóc cô ấy cho tốt nhé.”

Tổng giám đốc Thái quen đường quen lối nhận thẻ phòng, dìu tôi đang loạng choạng lên lầu.

Vừa vào cửa, ông ta đã cởi sạch sẽ.

Khuôn mặt uống say đỏ bừng, hệt như con lợn vừa chín tới.

Tôi đột nhiên mở mắt, muốn chạy ra ngoài.

Tổng giám đốc Thái cười gian:

“Điềm Điềm đã khóa cửa rồi, sáng mới qua.”

“Người đẹp, cô ta nói chỉ cần trả đủ giá, ai cũng có thể ngủ với em.”

“Ông đây có tiền, sau này theo ông, sinh thêm ba năm đứa con thông minh thì ông sẽ cưới em.”

Tưởng Điềm Điềm thường theo Tư Đình Dật đến quán bar.

Tiếp xúc với đủ loại người.

Thích chuốc say các cô gái, làm nhục sự trong sạch của người ta.

Cô ta nghĩ mượn tay Tổng giám đốc Thái hủy hoại tôi, Tư Đình Dật sẽ hoàn toàn chán ghét tôi.

Tính toán thật khôn ngoan.

Nhưng tôi đã sớm lường trước mọi chuyện.

Rượu mà họ chuẩn bị tối nay, phòng mà họ sắp xếp, đều đã bị đổi.

Tôi giả vờ trúng thuốc mê, chỉ chờ khoảnh khắc này.

Khi Tổng giám đốc Thái lảo đảo lao tới, tôi ném hết quần áo của ông ta ra ngoài cửa sổ, rồi trèo ra ngoài theo cửa sổ.

Tầng không cao lắm.

Chỉ cần hét lên là có thể làm kinh động bảo vệ ở dưới lầu.

Người đi đường tưởng tôi muốn tự tử, lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Tất cả những điều này, Tổng giám đốc Thái trúng thuốc mê nên không hề hay biết.

Ông ta thấy tôi định chạy, liền la lên rằng vịt đã chín không thể để bay được.

Trong mắt người đi đường, một con lợn béo trần truồng muốn trèo ra ngoài cửa sổ để bắt tôi.

“Người đẹp, mau quay lại đây.”

Tôi mỉm cười.

Không chút do dự nhảy xuống lầu.

14.

Rất nhiều người đã quay được cảnh tượng kinh hoàng này.

Nhân viên nữ của Tập đoàn Tư thị, để trốn tránh sự bức hại của thương gia vô lương tâm, đã rơi từ khách sạn xuống, sống chết không rõ.

Tiêu đề thật giật gân!

Để câu view, có người đã đào sâu sự việc tối hôm đó.

Rất nhanh đã tra ra Tưởng Điềm Điềm đã bỏ thuốc vào rượu của tôi, chuốc say tôi, rồi giao cho Tổng giám đốc Thái.

Mọi người vô cùng phẫn nộ.

Chỉ trích ban lãnh đạo Tập đoàn Tư thị vì muốn giành được đơn hàng mà đẩy nhân viên nữ lên giường của người khác.

Có nạn nhân đứng ra tố cáo:

Đây không phải là lần đầu tiên Tưởng Điềm Điềm hãm hại nhân viên nữ.

Cô ta không thực sự muốn tạo thành tích cho công ty, mà là ghen tị với những nhân viên nữ được Tư Đình Dật coi trọng, mượn dao giết người.

Trong lúc nhất thời, những người phụ nữ từng tiếp cận Tư Đình Dật, sau đó hoặc biến mất, hoặc mất đi sự trong sạch, đều bị người ta đào bới ra bàn tán rôm rả.

Dù có đè cũng không đè được.

Tưởng Điềm Điềm chỉ bằng một mình đã đẩy công ty vào đầu sóng ngọn gió.

Giá cổ phiếu của Tập đoàn Tư thị bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Khi Tư Đình Dật trở về, tôi đang nằm viện.

Người không sao, chỉ bị thương ở chân.

Tối hôm đó, tôi nhảy xuống lầu, rơi trúng đệm hơi mà nhân viên cứu hộ chuẩn bị.

Tư Đình Dật nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Tôi trượt xuống, mở lời trước:

“Tư tiên sinh, em xin lỗi. Em không biết mọi chuyện sẽ ầm ĩ đến vậy.”

“Nhưng em càng không ngờ, Điềm Điềm lại bỏ thuốc vào rượu.”

Anh ta im lặng.

Những lỗi lầm mà Tưởng Điềm Điềm phạm phải, Tư Đình Dật bận trăm công nghìn việc.

Chắc chắn không thể hiểu rõ mọi chi tiết.

Chỉ cần dặn dò một câu, tự nhiên sẽ có người xử lý.

Nhưng từ khoảnh khắc dung túng vô điều kiện đó, Tư Đình Dật đã chú định trở thành kẻ đồng lõa.

Bởi vì quyền lực to lớn mà anh ta nắm giữ, còn không thể tha thứ hơn cả những tên đao phủ bình thường.

15.

Cuối cùng Tư Đình Dật vẫn không nỡ lòng.

Tưởng Điềm Điềm nũng nịu, khóc lóc, nói rằng vì không có bố dạy dỗ nên mới vô tình làm sai.

Anh ta đã thỏa hiệp.

Thật buồn cười.

Trên đời này có nhiều trẻ mồ côi lắm.

Sao không thấy ai như cô ta, lòng dạ hẹp hòi, tàn nhẫn như vậy.

Nhưng mà, Tư Đình Dật đã nhận ra sự bất thường.

Lần tố cáo Tưởng Điềm Điềm này, có một thế lực nào đó đứng sau ủng hộ.

Thậm chí còn lật lại những vụ án trước đây mà anh ta đã đè xuống.

Cổ đông sốt ruột,

Yêu cầu đuổi Tưởng Điềm Điềm ra khỏi công ty.

Tư Đình Dật mặt lạnh như băng, bảo cô ta dạo này đừng gây chuyện, cũng không mắng cô ta nhiều lời.

Tưởng Điềm Điềm vẫn không chịu sửa đổi, chỉ vào tôi mà gào lên:

“Đều tại cô, nằm trên giường không được à? Tổng giám đốc Thái kỹ thuật tốt như vậy, cô nhảy lầu làm gì.”

Tôi thậm chí còn chẳng cần động tay.

Tư Đình Dật không thể nhịn được nữa.

Tát cô ta một cái thật mạnh:

“Câm miệng! Là tôi quá chiều chuộng em rồi.”

Cô ta không thể tin được:

“Chú, chú lại vì con đàn bà này mà đánh cháu sao?”

“Cấm túc tự kiểm điểm, nếu không tôi sẽ cắt hết thẻ của em.”

Tưởng Điềm Điềm muốn đánh tôi nhưng bị vệ sĩ cưỡng chế đưa đi.

Cô ta không hiểu.

Có người đàn ông nào lại muốn đội mũ xanh chứ.

Tư Đình Dật coi tôi như chim hoàng yến, chim sẻ, cũng sẽ không dễ dàng cho phép người khác động vào.

16.

Tư Đình Dật mệt mỏi vô cùng.

Là người liếm máu trên lưỡi dao, anh ta có ngành công nghiệp xám ở nước ngoài.

Gần đây có người âm thầm chơi xấu anh ta, gây ra không ít động tĩnh.

Tôi như một đóa giải ngữ hoa dịu dàng, kiên nhẫn lắng nghe.

Anh ta mở rượu Martell, không biết đã uống hết gần nửa chai.

Say khướt trong lòng tôi.

Tôi từ từ dẫn dắt, để anh ta nói rất nhiều chuyện về cha của Tưởng Điềm Điềm.

Cha của Tưởng Điềm Điềm trước đây là một tên côn đồ, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm.

Trong khoảng thời gian Tư Đình Dật bị bắt nạt, ông ta đã coi anh như anh em.

Sau này giết về Tư gia, cha của Tưởng Điềm Điềm giết chết con trai cả của vợ cả, con trai út cũng thành người thực vật.

Trả thù.

Năm đó, ngày mười bốn tháng bảy, cha của Tưởng Điềm Điềm bị tập kích, bị thương rất nặng.

Tư Đình Dật hiểu rõ, nếu không có sự liều lĩnh của ông ta, anh ta khó có thể giành được quyền lực nhanh chóng như vậy.

Anh ta lẩm bẩm:

“Em có thấy anh quá chiều chuộng Điềm Điềm không? Đó là do anh nợ cha cô ấy.”

“Trước khi chết, ông ấy đã giao phó con gái cho anh, dặn anh cho cô ấy học một trường đại học tốt, có một công việc tốt, không cần phải liếm máu trên đầu dao để kiếm sống.”

Con người ta, một khi có điểm yếu thì rất dễ bị người khác khống chế.

Tôi dỗ anh ta ngủ.

Trong lòng hận không thể tả.

Tư Đình Dật đúng là nợ cha của Tưởng Điềm Điềm.

Nhưng những người bị Tưởng Điềm Điềm làm hại thì sao!

Thật vô tội.

17.

Tôi thay thế Tưởng Điềm Điềm, đứng bên cạnh Tư Đình Dật.

Cùng lúc đó, có một tin tức chấn động được đưa ra:

Xác của một nữ diễn viên tuyến mười tám đã được ngư dân vớt lên từ biển khơi mênh mông.

Cô ta bị nhét trong vali, không mảnh vải che thân, trên cổ có vết hằn rõ ràng.

Mạng xã hội nổ ra những cuộc thảo luận sôi nổi.

Lần cuối cùng nữ diễn viên này xuất hiện là ở một khách sạn nào đó, đến gần Tư Đình Dật, bị Tưởng Điềm Điềm ngăn cản.

Mặc dù không có bằng chứng chỉ ra rằng cô ta là người trực tiếp ra tay.

Nhưng những năm gần đây, dáng vẻ ngạo mạn của Tưởng Điềm Điềm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn thuận buồm xuôi gió, không ít lần bắt nạt người khác.

Chỉ là bị người ta che giấu đi mà thôi.

Hiện tại, Tư Đình Dật đang bận dọn dẹp mớ hỗn độn ở nước ngoài, không có thời gian để ý đến.

Tưởng Điềm Điềm trút giận lên người tôi.

Cho rằng chính tôi là người gây ra “Vụ nhảy lầu.” ảnh hưởng quá lớn, mới khiến cô ta trở thành bia đỡ đạn.

Tối hôm đó, Tư Đình Dật về nước sớm, bảo tôi lái xe ra sân bay đón anh ta.

Giữa đường thì xảy ra tai nạn xe.

Đầu anh ta bị va đập, đùi bị kẹt.

Khi xe sắp bốc cháy, tôi bất chấp nguy hiểm, liều mạng kéo anh ta ra ngoài.

Tư Đình Dật vừa cảm động vừa tức giận, bảo người điều tra kỹ càng.

Phát hiện ra chiếc xe tôi lái bị người ta động tay động chân vào phanh.

9.

Ngàn phòng vạn chống, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Thành phố phát cảnh báo sắp có bão, để tránh đụng độ với bão, Cố Phương Niên đã đổi chuyến bay sớm hơn một chuyến về vào đêm hôm đó, tôi không thể đến gặp hắn ta.

Lý do hắn ta vội vàng trở về cũng rất đơn giản và thô bạo.

Châu Nghiên Nghiên không biết đã lấy được bức ảnh Tống Noãn ra vào trung tâm khám thai từ đâu, lại thổi gió bên tai Cố Phương Niên, đại khái là những lời như:

“Tống tiểu thư có thai rồi, xem ra anh sắp được làm bố rồi.”

“Ồ, xem báo cáo thì cô Tống hiện tại đã mang thai được năm tháng, nhưng A Niên, không phải nửa năm trước anh đã cùng em ra nước ngoài rồi sao… ôi! Em không nói gì hết!”

Châu Nghiên Nghiên gieo rắc thị phi, điểm này cô ta không đúng.

Nhưng theo tôi, vẫn là do Cố Phương Niên là một tên ngốc chính hiệu, chỉ hai câu như vậy đã khiến hắn ta tức điên lên.

Đầu tiên hắn ta về nhà, từ miệng người giúp việc biết được nửa năm nay Tống Noãn chưa từng về đây,

Lại không biết từ đâu có được địa chỉ hiện tại của Tống Noãn, nhìn thấy cái bụng lớn của Tống Noãn thì hoàn toàn tin lời Châu Nghiên Nghiên, còn cho rằng căn nhà cô ấy đang ở hiện tại là do tình nhân mua cho cô ấy.

Ngoài trời mưa như trút nước, hắn ta lại ép Tống Noãn quỳ dưới mưa, ép hỏi cô ấy cha đứa bé rốt cuộc là ai.

Tống Noãn cũng cứng đầu, cắn chặt răng không nói, cuối cùng ngất xỉu trong mưa vì sốt cao.

Nghe được chuyện này, tôi cũng muốn ngất xỉu.

“Vậy Tiểu Noãn thì sao, bây giờ thế nào rồi?”

Cố Hoài nói: “… Đang ở phòng cấp cứu, Tiểu Niên đang ở bệnh viện với con bé.”

“….”

Tôi trợn tròn mắt, vội vàng xách túi chạy đến bệnh viện.

Cố Phương Niên ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, các khớp ngón tay hắn ta nắm chặt đến trắng bệch.

Hắn ta cũng không ngủ cả đêm, tóc rũ xuống trán, vẻ mặt tiều tụy, trông còn khó coi hơn cả người chết.

Thấy tôi đến, hắn ta như tìm lại được hồn phách, vội vàng đứng dậy, luống cuống hỏi tôi: “Mẹ… máu, phải làm sao, cô ấy mất rất nhiều máu…”

Tôi xông tới tát hắn ta một cái, lực mạnh đến mức khiến mặt hắn ta lệch sang một bên, má lập tức hằn lên một vết đỏ, nhưng hắn ta như vô tri vô giác, các ngón tay không ngừng run rẩy.

Tôi nhìn phản ứng của hắn ta, dừng động tác lại.

Lúc này đánh hắn ta, ngược lại có thể khiến hắn ta dễ chịu hơn.

10.

“Mẹ, con có phải đã làm sai rồi không…”

Tôi cạn lời: “Không thì sao?”

Hắn ta túm lấy tóc mình, dựa lưng vào tường ngồi phịch xuống đất.

“Con không muốn như vậy…”

“Con chỉ không muốn để lại tiếc nuối, con muốn ổn định Nghiên Nghiên, sau đó sẽ quay về sống tốt với Tống Noãn.”

“Con thực sự không muốn làm tổn thương cô ấy…”

Tôi cúi xuống, vỗ mặt hắn ta: “Vậy là sụp đổ rồi sao? Khó khăn thực sự vẫn còn ở phía sau.”

“Anh nghĩ hay thật, bỏ vợ chạy ra nước ngoài chữa bệnh cho tiểu tam, sau đó lại muốn về nhà đóng vai người chồng tốt, vậy là anh muốn làm hết vai tốt đẹp sao?”

“Hơn nữa anh có cho rằng cái gọi là bệnh của Châu Nghiên Nghiên thực sự có thể chữa khỏi không?”

Cố Phương Niên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi.

“Cô ta biết cái cớ này có thể giữ anh ở bên cô ta, sao có thể bỏ qua cơ hội này? Anh định tốn bao lâu để ở bên cô ta, một năm? Hai năm? Nếu bệnh của cô ta mãi không khỏi, anh sẽ mãi ở bên ngoài với cô ta sao? Vậy còn Tống Noãn thì sao?”

“Tống Noãn phải cam tâm tình nguyện ở đây chờ anh sao?”

Cố Phương Niên nói: “Sẽ không lâu như vậy đâu! Con đã trao đổi với bác sĩ rồi, nhiều nhất là nửa năm nữa, bệnh của Nghiên Nghiên sẽ khỏi!”

“Cô ấy mắc phải căn bệnh như vậy, cũng không phải cô ấy muốn, cô ấy điều trị mỗi ngày cũng rất đau đớn.”

… Đứa con trai này có phải bị lừa đá vào đầu rồi không?

“Ồ.”

“Vậy anh có muốn đoán xem, sau khi anh về nước, Châu Nghiên Nghiên hiện tại đáng lẽ phải đang điều trị trong bệnh viện thì đang ở đâu không?”

Cố Phương Niên như bừng tỉnh, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, theo sắc mặt ngày càng u ám của hắn ta, có thể biết kết quả không mấy khả quan.

Hài lòng nghe thấy tiếng nhắc nhở mức độ cẩu huyết giảm xuống, tôi rèn sắt khi còn nóng lấy trong túi ra một bản giám định quan hệ cha con trước khi sinh.

Đây là thứ tôi đã chuẩn bị từ rất lâu để đối phó với cốt truyện sau này, chỉ không ngờ lại dùng đến trong tình huống này.

Tôi ném bản báo cáo vào mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Câu trả lời này, anh có hài lòng không?”

Cố Phương Niên như bị sét đánh, các ngón tay nắm chặt tờ giấy trong tay, giấy trắng mực đen, đáng tin hơn nhiều so với thứ mà Châu Nghiên Nghiên đưa ra.

Cửa phòng phẫu thuật được mở ra, một y tá vừa đi ra vừa lớn tiếng hỏi:

“Tống Noãn! Người nhà của Tống Noãn là ai?!”

Cố Phương Niên loạng choạng chạy tới: “Tôi! Tôi là chồng cô ấy!”

Y tá liếc hắn ta một cái, giọng trách móc: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, đáng tiếc là đứa trẻ không giữ được.”

“Anh làm chồng kiểu gì vậy? Phụ nữ mang thai 26 tuần, bị sốt mà không vội đưa đến bệnh viện, còn để cô ấy đứng ngoài mưa lâu như vậy?”

26 tuần, thai nhi đã gần như thành hình.

Não đã có phản ứng với sự vuốt ve, thỉnh thoảng Tống Noãn đặt tay lên bụng, đều ngẩng đầu nhìn tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Mẹ, hình như vừa nãy em bé đá con!”

Bây giờ cô ấy đối xử với Cố Phương Niên bằng cảm xúc gì, tôi cũng không nhìn ra được.

Nhưng cô ấy rất yêu đứa bé trong bụng.

Là người gây ra tất cả những chuyện này, tôi không hiểu Cố Phương Niên có mặt mũi gì mà ở đây diễn trò đau khổ tuyệt vọng.

Bây giờ người đau khổ hơn hẳn là Tống Noãn.

11.

Tống Noãn tỉnh lại sau cơn mê, liền thấy Cố Phương Niên quỳ bên giường cô.

“…… Anh sai rồi, Tống Noãn, anh thực sự biết sai rồi!”

“Xin lỗi, xin lỗi, em… Đúng rồi! Hay là em đánh anh đi! Đánh anh mắng anh, anh đều chấp nhận!”

“Anh không muốn làm tổn thương em… Thật đấy, Noãn Noãn, anh chỉ là, anh chỉ là quá sợ hãi… Anh sợ em thực sự sẽ rời xa anh…”

Mắt hắn ta đầy tơ máu, thấy vẻ mặt vô cảm của Tống Noãn, lớp mặt nạ không bao giờ yếu đuối cuối cùng cũng vỡ tan.

“…… Noãn Noãn, con… con chúng ta sẽ có, em nhìn anh này…”

“Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, bất kể em muốn anh làm gì, anh đều đáp ứng em…”

Tống Noãn nghe vậy, cuối cùng cũng hé mở đôi môi khô nứt: “…… Anh thực sự đáp ứng em mọi điều sao?”

Cố Phương Niên liên tục gật đầu.

Tống Noãn nhắm mắt lại: “…… Ly hôn đi.”

“Em không cần gì cả, Cố Phương Niên, em muốn ly hôn với anh.”

Trái tim Cố Phương Niên trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.

Hắn ta há miệng, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Không… Không được ly hôn.”

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Tống Noãn, cô kéo môi, miễn cưỡng nở một nụ cười.

“…… Em chỉ muốn ly hôn.”

“Cố Phương Niên, anh rốt cuộc hận em đến mức nào, mà nhất định phải hành hạ em như vậy.”

Cố Phương Niên vội vàng muốn giải thích: “Anh không ghét em, Tống Noãn, thật ra, thật ra từ ngày đầu tiên anh gặp em, anh đã…”

“…… Bị em hấp dẫn.”

“Anh vẫn không muốn thừa nhận, nhưng anh thích em.”

Tống Noãn vẻ mặt hờ hững: “Tình yêu của anh thật đáng sợ.”

“Cố Phương Niên, tôi sẽ kiện anh.”

“Bạo lực gia đình, ngoại tình trong hôn nhân… Nếu anh còn muốn giữ lại chút thể diện cho nhau thì hãy ký vào đơn ly hôn đi.”

“…… Cho đến khi anh ký xong, tôi sẽ không gặp anh nữa.”

Tống Noãn đưa ra tối hậu thư với hắn ta.

Cố Phương Niên không sợ Tống Noãn kiện hắn ta, hắn ta sợ là, đợi đến khi mọi chuyện thực sự ồn ào đến mức đó thì giữa bọn họ thực sự không còn đường lui nữa.

Môi Cố Phương Niên hơi run: “Được… Anh sẽ ký, bây giờ sức khỏe của em vẫn cần người chăm sóc, em bảo anh ký gì anh cũng ký, nhưng có thể về nhà với anh trước không? Để anh chăm sóc em.”

“……” Tống Noãn quay đầu đi: “Không được.”

12.

Ý định ly hôn của Tống Noãn đủ kiên định, mức độ cẩu huyết của cốt truyện đã giảm đi không ít.

Nhưng con số đó vẫn luôn dừng lại ở 30%, không thể giảm xuống được.

Đáng lẽ ra nam nữ chính sắp ly hôn, tôi lại trông chừng Cố Phương Niên chặt chẽ, không thể gây ra sóng gió gì, tôi nghĩ mãi không ra, phần cẩu huyết còn lại sẽ đổ ở đâu?

Cho đến khi một nhân vật không ngờ tới tìm đến tận cửa.

Tôi còn đang ở nhà Cố Phương Niên giúp Tống Noãn thu dọn số hành lý ít ỏi còn lại, một người phụ nữ tóc xoăn đeo kính râm đẩy cửa bước vào một cách quang minh chính đại.

Má hồng hào, sắc mặt đầy đặn, đâu có chút dáng vẻ của người bệnh?

Chỉ có loại ngu ngốc như Cố Phương Niên mới bị lừa.

Tôi đứng thẳng dậy, mím môi, các ngón tay bẻ kêu răng rắc.

Tôi nghĩ ra… Tôi biết 30% cuối cùng ở đâu rồi.

Chu Nghiên Nghiên thấy tôi, lập tức nở một nụ cười, giả vờ thân thiết muốn đến khoác tay tôi.

“Bác, lâu rồi không gặp, sao bác lại ở đây?”

Tôi hất tay cô ta ra: “Cô là ai? Quản gia, sao lại để người ngoài vào đây? Đuổi ra ngoài đi!”

Chu Nghiên Nghiên thoáng bối rối, tháo kính râm ra liên tục giải thích:

“Bác, con là Nghiên Nghiên mà!”

Cô ta vén tóc ra sau tai, vẻ mặt e thẹn: “Sau này A Niên sẽ chính thức giới thiệu con với mọi người.”

Tôi thực sự bật cười.

Người này cũng điên thật.

Vừa nghe tin Cố Phương Niên ly hôn, thế mà không thèm giả bệnh nữa, trực tiếp xuất hiện với tư cách nữ chủ nhân, còn dám ở trước mặt tôi mà kêu gào.

“Thiệu Vi, bây giờ chúng ta trò chuyện với tư cách là người lớn, được không?”

“Được ạ.”

“Những câu hỏi tiếp theo, anh chị mong em trả lời thật lòng, em làm được không?”

“Được ạ.”

Triệu Trung Vi ngồi trong phòng giám sát, theo dõi hình ảnh từ camera. Anh châm một điếu thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

Thiệu Vi ngoan ngoãn ngồi ở một góc bàn, đối diện là A Hải và nữ cảnh sát A Mai. Ánh mắt của cô bé rất bình tĩnh ngây thơ, như thể không nhận ra mình sắp phải đối mặt với điều gì.

A Hải là người mở lời trước: “Hôm 17 tháng 7 năm 1994, mẹ em là Cận Phương Dung, có đến trường mẫu giáo Thiên Quang ở khu Cửu Hằng tìm em không?”

Thiệu Vi chớp mắt, đáp: “Có ạ.”

“Em có biết mấy giờ mẹ em đến khu Cửu Hằng không?”

Thiệu Vi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không ạ.”

“Thế em làm sao biết mẹ sẽ đến đón em?”

“Mẹ gọi điện cho em.”

“Bà ấy gọi điện đến trường mẫu giáo Thiên Quang tìm em à?”

“Đúng vậy. Khi đó em đang học, cô Lâm nhận điện thoại. Cô bảo với em rằng mẹ gọi điện thoại cho em.” Khi Thiệu Vi nhắc đến việc mẹ gọi điện cho mình, khóe miệng bé khẽ cong lên, trông cô bé rất vui.

“Lúc gọi điện, mẹ em đã nói gì?”

“Mẹ bảo mẹ đến khu Cửu Hằng từ tối qua, hiện tại đang ở một khách sạn. Mẹ nói sau giờ học sẽ đến đón em và dặn em phải đợi mẹ.”

“Khách sạn nào vậy?”

Thiệu Vi ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như là khách sạn Nguyệt Ảnh.”

Nhìn biểu cảm của Thiệu Vi, Triệu Trung Vi quay sang hai cảnh sát phía sau:

“Đi kiểm tra cô Lâm ở trường mẫu giáo Thiên Quang, và cả hồ sơ đăng ký tại khách sạn Nguyệt Ảnh xem có tên Cận Phương Dung không.”

“Rõ.”

“Khoan đã,” Triệu Trung Vi tiếp lời: “Nhân tiện kiểm tra luôn trường tiểu học mà Cận Phương Dung nói đang làm việc, cũng như trường ở vịnh Tinh Hà mà cô ta nhắc đến.”

Một cảnh sát hỏi: “Có cần tra ghi chép đi xe của cô ta không?”

Một cảnh sát khác ngắt lời: “Giờ loạn lắm, nhiều tài xế nhận tiền mặt rồi tự ý cấp vé, chẳng có nhiều ghi chép đi xe đâu.”

Triệu Trung Vi trầm ngâm một lúc, dụi tàn thuốc vào gạt tàn rồi nói: “Mấy ghi chép đó để tôi đi thăm dò. Mọi người cứ tập trung kiểm tra các manh mối hiện tại.”

Anh vừa dứt lời thì màn hình giám sát đột nhiên vang lên tiếng khóc thét của Thiệu Vi. Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía màn hình, thấy cô bé đang hoảng loạn khóc lớn.

“Sao mấy anh lại điều tra mẹ em?”

“Em không nói dối, mẹ em thực sự đến tìm em!”

“Em thường ở với ông bà ngoại vào cuối tuần, em cũng không biết tại sao mẹ đến tìm em! Sao mẹ lại… không được tới tìm em?!”

A Hải rõ ràng không biết đối phó thế nào với cơn khóc của cô bé. Anh lúng túng đưa giấy ăn cho A Mai, nhưng Thiệu Vi hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Triệu Trung Vi thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng. Vừa bước ra, anh đã thấy Cận Phương Dung từ bệnh viện trở về. Vết thương trên tay cô đã được băng bó lại.

“Có phải là A Vi đang khóc không?” Cô hỏi, giọng đầy kích động.

“Cô bé đang bị thẩm vấn, có lẽ lần đầu nên hơi sợ.” Triệu Trung Vi giải thích.

Cận Phương Dung không để ý đến lời anh, bước thẳng vào phòng thẩm vấn. Cánh cửa vừa mở, tiếng khóc bên trong càng rõ ràng hơn.

Thiệu Vi vốn đang khóc, vừa thấy mẹ liền lao tới ôm lấy cô: “Mẹ ơi, họ nói con nói dối.”

A Mai vội vàng giải thích: “Không phải, Sir Triệu, chúng tôi chỉ muốn xác nhận lại lời khai.”

A Hải cũng tiếp lời: “Đúng vậy, trẻ con thường thay đổi lời khai, chúng tôi chỉ muốn xác nhận lần nữa.”

Nghe vậy, Triệu Trung Vi không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho họ rời đi. Triệu Trung Vi và nữ cảnh sát đi bệnh viện cùng Cận Phương Dung đều đứng bên ngoài cửa. Phòng thẩm vấn giờ chỉ còn lại hai mẹ con ôm nhau.

Triệu Trung Vi kéo nữ cảnh sát ra xa vài bước rồi hỏi: “Thế nào rồi?”

Nữ cảnh sát hiểu ý đáp: “Quả thật là vết bỏng, khá nghiêm trọng. May mà xử lý kịp thời, nếu không có thể bị nhiễm trùng.”

“Bỏng từ bao giờ?”

“Tối qua, là vết thương mới.”

“Được, tôi biết rồi. Vất vả cả ngày rồi.”

Nữ cảnh sát gật đầu, đi thêm vài bước, rồi bất chợt quay lại nói: “Nhưng tôi thấy có điểm kỳ lạ. Là như vầy, bị bỏng nước thường xảy ra ở mu bàn tay hoặc cổ tay, hiếm khi nào ở mặt trong cánh tay mà lại nghiêm trọng như vậy.”

Triệu Trung Vi hiểu ý. Bỏng nước sôi thường xảy ra khi vô tình chạm vào, đều là nơi dễ đụng vào nước.

Rõ ràng, các vùng như mu bàn tay hoặc cổ tay dễ tiếp xúc với nước hơn là mặt trong cánh tay không phải nơi dễ chạm vào nước nóng.

Triệu Trung Vi mang theo nghi ngờ này bước vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Cận Phương Dung vẫn ngồi một mình lẻ loi ở góc bàn. Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, không làm căn phòng sáng sủa thêm chút nào.

Thiệu Vi đã được A Hải đưa đi ăn, chỉ còn lại Triệu Trung Vi và A Mai cùng vào thẩm vấn.

Câu hỏi đầu tiên của anh là: “Tên của chị viết như thế nào?”

Anh viết hai chữ ‘Phương Dung 芳蓉’ lên giấy, đẩy cùng cây bút về phía cô: “Là hai chữ này đúng không?”

Cận Phương Dung nhìn giấy, ngần ngại cầm bút gạch bỏ bộ “thảo 艹” trên đầu trong chữ ‘Dung 蓉’: “Không phải, là chữ ‘Dung’ trong ‘dung nhan’.”

Triệu Trung Vi mỉm cười: “Là chữ ‘Dung’ này. Nhìn cách cầm bút của cô, có vẻ cô thuận tay trái?”

Sắc mặt Cận Phương Dung lập tức tối lại. Cô buông bút, giấu tay trái xuống gầm bàn, mơ hồ đáp: “Có thể xem là vậy.”

“Vậy thì đúng rồi,” Triệu Trung Vi không để cô lảng tránh, chỉ vào vết thương trên cánh tay cô: “Chị bị bỏng ở tay trái, trong tình huống đó mà vẫn cầm bút được, xem ra chị rất kiên cường.”

Cận Phương Dung nhếch miệng cười nhạt: “Cứ cho là thế đi.”

“Nếu không phải, tại sao chị lại dùng tay không thuận là tay phải để rót nước nóng, rồi làm bỏng tay trái? Chị nói xem có kỳ hay không?”

Cận Phương Dung bình thản ngẩng lên: “Chỉ là lúc đó không kịp đổi tay.”

“Khi đó chị đang làm gì mà bị bỏng?” A Mai hỏi tiếp.

Cận Phương Dung nhớ lại: “Khi đó tôi đói bụng, mua một cái bánh mì ăn. Không may bị nghẹn, vội lấy ấm nước rót nước uống. Do mất tập trung một tí, nắp bình nước nóng bị lỏng ra nên tôi bị bỏng.”

“Sau khi đón con, chị chưa ăn gì sao?”

“Con gái tôi đã ăn ở trường mẫu giáo rồi, còn tôi thì chưa ăn.”

“Con gái chị nói rằng khi chị gọi cho nó, chị đã ở trong khách sạn. Gọi là… gì nhỉ? Nguyệt… Lệ gì đó…”

Cận Phương Dung lên tiếng: “Khách sạn Nguyệt Ảnh.”

“Tại sao chị không tự ăn trước?”

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại Triệu Trung Vi: “Sir Triệu, bình thường anh ăn cơm vào lúc nào?”

“Khi có thời gian rảnh.”

“Rảnh là lúc nào?”

A Mai gõ gõ lên bàn: “A Sir đang hỏi chị, không phải chị hỏi A Sir.”

Triệu Trung Vi trả lời cô: “Khi nào nhớ ra và không bận gì thì ăn.”

Cận Phương Dung nói: “Tôi cũng thế.”

Triệu Trung Vi ngả người tựa vào lưng ghế. Khóe môi anh hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ý cười. Cận Phương Dung trông như một con mèo rúc vào tổ, anh càng soi xét, cô lại càng thu mình sâu hơn.

Đôi lúc, cô sẽ xù lông, dùng những chiếc vuốt sắc nhọn để phản kháng.

Từ lúc ban đầu nhìn thấy cô, cô luôn trong trạng thái căng thẳng này.

Triệu Trung Vi lại cầm bút lên và hỏi tiếp: “Chị nói rõ thời gian cụ thể chị đi công tác được không?”

“Tôi đi công tác vào ngày 14 tháng 7, buổi sáng lúc 7 giờ, cùng các đồng nghiệp ngồi xe khách đến trường tiểu học Vịnh Tinh Hà để học tập. Đi xe mất 6 tiếng, đến nơi là khoảng 1 giờ 30 chiều. Sau đó, chúng tôi ăn đại khái gì đó rồi vào trường bắt đầu buổi giao lưu và học tập.”

“Học tập liên tục đến ngày 17 sao?”

“Không, chỉ đến tối ngày 16. Do thời gian về quá dài, nhà trường sắp xếp cho chúng tôi tiếp tục ở lại khách sạn.”

A Mai hỏi: “Khách sạn nào? Chị ở một mình hay sao?”

“Hình như là khách sạn Lệ Hồng. Dĩ nhiên không phải, tôi ở chung phòng với một cô giáo khác. Nhưng hôm đó xui xẻo thật, trần nhà chỗ giường của tôi bị dột nước, giường ướt hết.”

“Tôi vốn định đổi phòng, nhưng nghĩ lại khách sạn đó cũng gần trường mẫu giáo của con gái tôi, nên tôi bắt xe khách qua đó luôn trong đêm.”

“Đi mất bao lâu?”

“Khoảng một tiếng. Tôi đến đó lúc hơn tám giờ tối và thuê phòng ở khách sạn Nguyệt Ảnh.”

“Rồi chị không ra ngoài nữa?”

“Không có.”

Triệu Trung Vi rõ ràng không tin lời cô nói. Anh khẽ nhíu mày, rồi hỏi tiếp: “Bình thường cuối tuần con gái chị không ở nhà ông bà ngoại sao?”

“Đúng, nhưng tuần này trường mẫu giáo có hoạt động nên con bé ở lại trường.”

“Vậy tại sao hai mẹ con không về nhà ông bà mà phải ở khách sạn?”

Cận Phương Dung im lặng một lát, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: “Sir Triệu, anh có con chưa?”

A Mai lại lên tiếng cảnh báo: “Là A Sir hỏi chị.”

“Chưa,” Triệu Trung Vi đáp dứt khoát: “Không sao, nếu những câu hỏi này khiến cô Thiệu cảm thấy thoải mái hơn thì cũng không sao.”

Cận Phương Dung không để ý đến câu nói sau của anh. Khi nghe anh nói chưa có con, khóe môi cô khẽ nhếch lên: “Tôi chỉ muốn có một cuối tuần chỉ thuộc về hai mẹ con tôi. Cuộc sống của hai người, với chúng tôi, yên bình hơn là ba hay bốn người.”

“Vậy tại sao không ly hôn?”

Cận Phương Dung lập tức ngẩng đầu lên.

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nghe nói vợ chồng chị không hòa hợp nên hỏi vậy. Nếu chị không muốn trả lời thì…”

“Vì tôi chưa muốn ly hôn.”

Cô trả lời nhẹ bẫng.

Triệu Trung Vi nhướng mày. Anh định kết thúc cuộc thẩm vấn thì đúng lúc này, A Hải gõ cửa phòng.

“Sir Triệu, anh có điện thoại.”

Triệu Trung Vi để A Mai hoàn tất cuộc thẩm vấn, còn mình quay lại phòng giám sát để nghe điện thoại.

“Alo, tôi là Triệu Trung Vi, tổ trọng án.”

“Chào anh, tôi là bác sĩ Dư bên pháp y. Vừa rồi tôi tìm thấy một ít mô da dưới móng tay của nạn nhân. Qua xét nghiệm, đó không phải mô da của nạn nhân, tôi nghi ngờ có thể là của hung thủ. Ngoài ra, vùng cổ của nạn nhân có vết bầm, cho thấy hung thủ đã bóp cổ nạn nhân trong lúc xô xát. Mô da này rất có khả năng khi giằng co, nạn nhân đã cào trúng hung thủ. Lúc các anh điều tra, hãy chú ý xem có nghi phạm nào có vết thương tương tự như vết cào không…”

CHƯƠNG NÀY ĐÃ BỊ KHÓA!
Bạn đã đọc hết **2** chương miễn phí của truyện **Livestream Trò Chơi Kinh Dị Tử Giới**.
Vui lòng ủng hộ Admin để kích hoạt quyền đọc **7 NGÀY THỰC TẾ** trên thiết bị này.

Giá trị kích hoạt 7 ngày đọc: 10,000 VNĐ

1. Quét mã QR để thanh toán:

QR Code Thanh Toán

2. Sau khi thanh toán, bấm vào nút dưới đây để thông báo:

Hệ thống sẽ gửi yêu cầu đến Admin (hoangngocdiepdo57937@gmail.com) để đối soát.