MẬT MÃ JANUS TÌNH YÊU VÀ ĐỊNH MỆNH TẬP 7

CHƯƠNG 7: PHÁN QUYẾT CỦA “J”

HỒI 7.1: SỰ HỐI CẢI CỦA TIÊU NIỆM TRẦN – KHI QUỶ DỮ CŨNG BIẾT SỢ HÃI

  1. Tàn Tro Của Sự Hỗn Loạn

Mùi khói khét lẹt của bom choáng và hơi cay vẫn còn lẩn khuất, đặc quánh trong không khí lạnh lẽo của Trung tâm Hội nghị Quốc gia Giang Thành. Chỉ mười lăm phút trước, nơi đây là đỉnh cao của sự hào nhoáng, là sân khấu tôn vinh trí tuệ và quyền lực. Còn giờ đây, nó trông chẳng khác gì một bãi chiến trường hoang tàn sau cơn bão quét.

Những chiếc ghế bọc nhung đỏ bị xô đổ ngổn ngang, ly tách vỡ vụn rải rác trên thảm sàn đắt tiền, phản chiếu ánh đèn led chập chờn từ trần nhà cao vút. Hệ thống báo động vẫn hú vang những hồi còi ngắt quãng, đơn điệu và chói tai, như tiếng khóc than cho một bi kịch vừa ập xuống.

Tống Viễn đứng chôn chân giữa sân khấu trống rỗng.

Bộ vest đen lịch lãm, được may đo riêng cho ngày trọng đại nhất sự nghiệp, giờ đây đã rách toạc ở vai, nhuốm đầy bụi bẩn và những vệt máu sẫm màu chưa kịp khô. Máu từ vết thương trên trán chảy dọc xuống sống mũi, nhỏ giọt xuống sàn gỗ, nhưng anh dường như không cảm thấy đau đớn.

Cơn đau thể xác đã bị tê liệt hoàn toàn bởi một nỗi đau khác, kinh khủng hơn gấp ngàn lần, đang xé toạc tâm can anh.

“Cứu con! Tống Viễn! Cứu con!”

Tiếng hét thất thanh của Cố Thời Ngữ vẫn còn văng vẳng bên tai anh, dội đi dội lại trong tâm trí như một cuốn băng bị kẹt. Hình ảnh ánh mắt tuyệt vọng của cô khi bị lôi đi vào bóng tối, bàn tay cô cố gắng vươn về phía anh nhưng không thể chạm tới, tất cả như những mũi dao nung đỏ đâm thẳng vào trái tim anh.

Anh là J. Là Hacker số 1 thế giới. Anh có thể điều khiển vệ tinh, có thể đánh sập hệ thống tài chính của một quốc gia chỉ bằng vài dòng lệnh, có thể khiến những kẻ quyền lực nhất phải run sợ trước màn hình máy tính.

Nhưng anh đã không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình. Anh đã để cô ấy bị bắt đi ngay trước mắt mình, cùng với đứa con chưa chào đời.

Sự bất lực biến thành một hố đen sâu thẳm trong đôi mắt Tống Viễn. Ánh sáng của nhân tính, của sự điềm tĩnh, của người chồng dịu dàng đêm qua đã hoàn toàn tắt ngấm. Thay vào đó là một sự tĩnh lặng đáng sợ. Sự tĩnh lặng của tâm bão. Sự tĩnh lặng của một cỗ máy giết chóc vừa được kích hoạt.

Xung quanh anh, đội đặc nhiệm A05 đang di chuyển rầm rập, phong tỏa hiện trường. Đặc vụ Bách đang đứng cách đó vài mét, tay cầm bộ đàm hét lớn chỉ đạo, nhưng ánh mắt ông ta vẫn không rời khỏi Tống Viễn. Ông ta nhìn thấy sự thay đổi trong con người này. Ông ta biết, Tống Viễn đang đứng ở ngã ba đường: Hoặc sụp đổ hoàn toàn, hoặc biến thành một con quái vật tàn bạo nhất mà thế giới này từng chứng kiến.

“Tống Viễn…” Đặc vụ Bách bước tới, giọng ông trầm xuống, cố gắng phá vỡ lớp vỏ bọc băng giá quanh người đối diện. “Chúng tôi đang kiểm tra camera an ninh. Các chốt chặn cửa ngõ thành phố đã được kích hoạt. Chúng sẽ không thể đi xa được.”

Tống Viễn từ từ quay đầu lại. Chuyển động của anh cứng nhắc, vô hồn như một con rối gỗ.

“Camera?” Anh lặp lại từ đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt thếch, đầy mỉa mai. “Ông nghĩ bọn chúng là ai? Bọn trộm vặt à? ShadowNet không bao giờ để lại dấu vết trên camera nếu chúng không muốn.”

Anh cúi xuống, nhặt lên chiếc giày cao gót màu kem nằm chỏng chơ trên sàn – chiếc giày mà Cố Thời Ngữ đã đánh rơi trong lúc vùng vẫy. Anh nắm chặt nó trong tay, chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, run rẩy.

“Tôi không cần sự an ủi sáo rỗng của ông, Đặc vụ Bách. Và tôi cũng không cần quy trình của các ông.”

Tống Viễn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Bách. Trong ánh mắt đó không còn sự tôn trọng pháp luật, chỉ còn lại sát khí ngùn ngụt.

“Tôi cần tên. Tôi cần vị trí. Và tôi cần máu.”

  1. Vết Nứt Của Lòng Tin

Cách đó không xa, ở khu vực kỹ thuật phía sau cánh gà, Triệu Lăng (ZL) đang cố gắng ngồi dậy. Đầu cô đau như búa bổ sau cú đánh lén, máu thấm ướt cổ áo sơ mi trắng. Nhưng cô không quan tâm đến vết thương của mình. Cô loạng choạng đứng dậy, bám vào bàn điều khiển để giữ thăng bằng.

“A Uyên! A Uyên!” Cô gọi lớn.

Từ dưới gầm bàn máy chủ, A Uyên bò ra. Cậu em “sư đệ” của Tống Viễn trông thảm hại không kém. Một bên mắt sưng húp tím bầm, cánh tay trái buông thõng vì trật khớp, nhưng tay phải vẫn đang ôm chặt chiếc laptop – vật bất ly thân của cậu.

“Chị Lăng… em đây…” A Uyên thở hổn hển, nước mắt hòa lẫn với bụi bẩn trên mặt. “Em xin lỗi… em vô dụng quá… em không chặn được bọn chúng…”

“Đừng khóc nữa!” Triệu Lăng quát lên, nhưng tay cô run rẩy khi đỡ A Uyên dậy. “Khóc lóc không cứu được Chủ tịch đâu. Cậu là hacker cơ mà! Truy vết đi! Bọn chúng thoát bằng đường nào?”

A Uyên quệt nước mắt, đặt laptop lên bàn, bắt đầu gõ phím bằng một tay. “Hệ thống camera lối thoát hiểm 4B… nơi chị Thời Ngữ bị lôi đi… nó đã bị tắt thủ công từ bên trong trước khi vụ nổ xảy ra 2 phút.”

“Tắt thủ công?” Triệu Lăng sững người. “Nghĩa là có nội gián?”

“Đúng vậy. Và không phải hacker từ xa. Kẻ đó phải có quyền truy cập vật lý hoặc tài khoản Admin cấp cao của hệ thống an ninh tòa nhà.”

Ngón tay A Uyên lướt nhanh trên bàn phím, truy xuất nhật ký đăng nhập (log file) của hệ thống.

“Đây rồi…” A Uyên thốt lên, giọng cậu nghẹn lại vì giận dữ. “Tài khoản đã ra lệnh tắt camera và mở khóa từ cửa thoát hiểm… là tài khoản ID: CB-002.”

Triệu Lăng nhìn chằm chằm vào màn hình. Mã số đó quen thuộc đến mức khiến cô buồn nôn.

CB-002. Cố Bắc.

“Thằng khốn nạn…” Triệu Lăng rít lên qua kẽ răng. “Nó là em họ của cô ấy! Nó ăn cơm Cố gia, sống nhờ tiền Cố gia, vậy mà nó dám bán đứng chị mình cho bọn khủng bố?”

Sự thật trần trụi phơi bày như một nhát dao đâm vào lưng những người ở lại. Cố Bắc không chỉ tham lam, hắn còn tàn độc và mất hết nhân tính. Hắn sẵn sàng đẩy người thân vào chỗ chết chỉ vì lòng ghen tị hèn kém.

“Cố Bắc đâu?”

Giọng nói lạnh lẽo của Tống Viễn vang lên ngay sau lưng họ khiến cả hai giật mình. Anh đã đứng đó từ lúc nào, nghe trọn vẹn câu chuyện.

“Đại ca…” A Uyên nhìn Tống Viễn, sợ hãi trước luồng sát khí tỏa ra từ anh.

“Tao hỏi… Cố Bắc đâu?” Tống Viễn lặp lại, âm lượng không lớn nhưng sức ép đè nặng lên không gian.

Triệu Lăng nhìn quanh hội trường hỗn loạn. “Lúc nãy tôi thấy hắn ở khu VIP cùng Tiêu Niệm Trần. Sau vụ nổ, hắn biến mất.”

“Tìm hắn,” Tống Viễn ra lệnh, quay người bước đi. “Lật tung cái tòa nhà này lên. Hắn chưa đi xa đâu. Loại hèn nhát như hắn sẽ không dám chạy ra ngoài khi chưa chắc chắn an toàn. Hắn đang trốn.”

  1. Con Chuột Trong Cống Rãnh

Tại tầng 3 của Trung tâm Hội nghị, trong một phòng vệ sinh VIP khóa kín cửa.

Tiêu Niệm Trần đang ngồi bệt trên sàn nhà lát đá cẩm thạch sang trọng, hai tay ôm đầu, toàn thân run rẩy như cầy sấy. Bộ vest trắng bảnh bao của hắn giờ đây xộc xệch, nhăn nhúm.

Hắn sợ.

Hắn sợ đến mức không dám thở mạnh.

Kế hoạch ban đầu của hắn và Cố Bắc chỉ đơn giản là phá hoại buổi lễ, bôi nhọ danh dự của Tống Viễn và Cố Thời Ngữ, khiến cổ phiếu Cố Thị sụp đổ để Tiêu Thị có thể nhảy vào thâu tóm. Hắn đã liên hệ với “Bản Y” (Akari) thông qua một kênh trung gian đen tối, trả tiền để cô ta thực hiện một cuộc tấn công mạng.

Nhưng hắn không ngờ sự việc lại đi xa đến mức này. Bom khói. Bắt cóc. Những gã sát thủ đeo mặt nạ phòng độc. Súng đạn.

Đây không phải là trò chơi thương trường nữa. Đây là khủng bố.

“Bọn điên… Bọn chúng là lũ điên…” Tiêu Niệm Trần lẩm bẩm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Hắn nhớ lại cảnh tượng Cố Thời Ngữ bị lôi đi, tiếng gào thét của cô…

Nếu Cố Thời Ngữ chết… Nếu Cố gia và chính quyền điều tra ra hắn là kẻ đứng sau vụ thuê mướn này… Hắn sẽ xong đời. Tiêu Thị sẽ bị xóa sổ. Hắn sẽ bị kết án tù mọt gông, hoặc tệ hơn, bị Tống Viễn – con quỷ dữ J đó – xé xác.

“Mình phải trốn… Phải trốn ra nước ngoài…”

Tiêu Niệm Trần run rẩy móc điện thoại ra, định gọi cho phi công riêng chuẩn bị máy bay. Nhưng ngón tay hắn trơn tuột vì mồ hôi, chiếc điện thoại rơi xuống sàn đánh “cạch” một tiếng.

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa phòng vệ sinh.

RẦM!

Cánh cửa gỗ dày bị đạp tung, vỡ toang phần ổ khóa, đập mạnh vào tường.

Tiêu Niệm Trần hét lên, co rúm người vào góc tường, lấy tay che mặt.

Một bóng đen bước vào.

Tống Viễn.

Anh bước chậm rãi vào phòng vệ sinh, ánh đèn neon phản chiếu lên khuôn mặt dính máu của anh, tạo nên một vẻ dữ tợn như ác thần. Trên tay anh vẫn nắm chặt chiếc giày của Cố Thời Ngữ, như một thứ vũ khí, một lời nhắc nhở về món nợ máu phải trả.

Phía sau Tống Viễn là Đặc vụ Bách và hai lính đặc nhiệm A05. Họ đã theo dõi tín hiệu điện thoại của Tiêu Niệm Trần để tìm đến đây.

“Tiêu… Tiêu thiếu gia…” Tống Viễn cất tiếng gọi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến Tiêu Niệm Trần lạnh toát sống lưng. “Anh đang làm gì trong cái nhà xí này vậy? Trốn tìm sao?”

“Tống… Tống Viễn… Tôi không biết gì cả! Đừng giết tôi! Tôi thề!” Tiêu Niệm Trần gào lên, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cái vẻ hào hoa phong nhã, kiêu ngạo hằng ngày của hắn đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại hình ảnh một kẻ hèn nhát cùng cực.

Tống Viễn bước tới, túm lấy cổ áo vest của Tiêu Niệm Trần, xốc ngược hắn dậy, ép mạnh vào tường gạch men lạnh lẽo.

“Mày không biết gì?” Tống Viễn gằn giọng, dí sát mặt mình vào mặt hắn. “Mày đứng trên khu VIP, mày cười cợt khi vợ tao bị làm nhục trên màn hình. Mày đứng nhìn khi Cố Bắc chỉ điểm cho bọn bắt cóc. Mày nói mày không biết?”

“Là Cố Bắc! Tất cả là do Cố Bắc!” Tiêu Niệm Trần hoảng loạn bán đứng đồng minh ngay lập tức. “Nó bảo chỉ cần dọa chị nó thôi! Nó bảo chỉ cần làm bẽ mặt anh thôi! Tôi không biết bọn ShadowNet sẽ bắt cóc! Tôi thề! Tôi chỉ là người trả tiền môi giới thôi!”

“Môi giới?” Tống Viễn siết chặt cổ áo hắn hơn, khiến Tiêu Niệm Trần bắt đầu khó thở, mặt đỏ tía tai. “Mày trả tiền cho ai? Mày liên lạc với ai? NÓI!”

“Bản Y! Là Bản Y!” Tiêu Niệm Trần lắp bắp. “Nhưng tôi không gặp trực tiếp cô ta… Tôi liên lạc qua một kênh trung gian… Tôi không biết cô ta ở đâu…”

Tống Viễn vung tay, ném mạnh Tiêu Niệm Trần xuống sàn. Hắn ngã dúi dụi, đầu đập vào bồn rửa tay, máu chảy ra.

“Vô dụng,” Tống Viễn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sàn. “Mày chỉ là một con lợn béo để bọn chúng vặt lông thôi. Mày nghĩ ShadowNet làm việc cho mày sao? Mày chỉ là con tốt thí để chúng nó tiếp cận hội nghị này.”

Tống Viễn quay sang Đặc vụ Bách đang đứng quan sát. “Ông thấy rồi đấy. Hắn thừa nhận tài trợ cho khủng bố. Ông có thể bắt hắn.”

Đặc vụ Bách gật đầu, ra hiệu cho lính còng tay Tiêu Niệm Trần. “Tiêu Niệm Trần, anh bị bắt vì tội đồng lõa với tổ chức khủng bố và gây nguy hại an ninh quốc gia.”

“Khoan đã! Khoan đã!” Tiêu Niệm Trần vùng vẫy khi bị còng tay. Hắn biết nếu bị bắt với tội danh này, đời hắn coi như chấm hết. Hắn nhìn Tống Viễn, ánh mắt van xin tuyệt vọng. “Tống Viễn! Anh muốn cứu vợ anh đúng không? Tôi có cái này! Tôi có thể giúp anh!”

Tống Viễn dừng bước. Anh quay lại, nhìn hắn với ánh mắt sắc lẹm. “Mày có cái gì?”

“Tôi… tôi có giữ lại cái thiết bị liên lạc.” Tiêu Niệm Trần run rẩy nói. “Bọn chúng đưa cho tôi một cái máy tính bảng bảo mật để chuyển tiền và nhận chỉ thị. Tôi đã giấu nó… Tôi sợ bị liên lụy nên định vứt đi, nhưng tôi vẫn giữ nó.”

“Nó đâu?”

“Ở… ở trong két sắt bí mật tại văn phòng của tôi. Tôi sẽ đưa cho anh! Chỉ cần anh nói giúp tôi… xin giảm án cho tôi… Tôi không muốn chết trong tù!”

Tống Viễn nhìn Đặc vụ Bách. Bách gật đầu nhẹ. Đây là manh mối quan trọng nhất lúc này.

“Được,” Tống Viễn nói. “Nếu cái máy đó giúp tao tìm được vợ tao, tao sẽ để mày sống sót trong tù. Còn nếu mày lừa tao… tao sẽ vào tận buồng giam để xé xác mày.”

  1. Liên Minh Bất Đắc Dĩ

Một giờ sau.

Tại “Hầm J” – căn hộ an toàn của Tống Viễn.

Không gian chật hẹp của căn hầm giờ đây trở thành một Trung tâm Chỉ huy Chiến dịch (Command Center) dã chiến. Không chỉ có nhóm hacker của Janus Dynamics, mà còn có sự hiện diện của Đặc vụ Bách và các chuyên gia kỹ thuật hàng đầu của A05.

Hai thế giới đối lập – thế giới ngầm của hacker và thế giới ánh sáng của an ninh chính phủ – lần đầu tiên buộc phải ngồi lại với nhau, chung một chiến tuyến. Sự nghi kỵ vẫn còn đó, lẩn khuất trong những ánh mắt dè chừng, nhưng mục tiêu chung đã xóa nhòa ranh giới: Giải cứu Cố Thời Ngữ và tiêu diệt ShadowNet.

Trên bàn làm việc trung tâm, chiếc máy tính bảng màu đen mà Tiêu Niệm Trần giao nộp đang được kết nối với hệ thống siêu máy tính của Tống Viễn.

“Mã hóa 3 lớp,” A Uyên lẩm bẩm, tay gõ phím liên hồi. “Cấu trúc này… đúng là của ShadowNet. Chúng nó dùng thuật toán biến thiên thời gian thực. Nếu nhập sai password 3 lần, dữ liệu sẽ tự hủy.”

“Để tôi,” Tống Viễn gạt A Uyên ra. Anh ngồi xuống ghế, hít một hơi sâu.

Anh nhắm mắt lại, nhớ về những ngày tháng cũ. Nhớ về Mentor. Nhớ về Akari – cô bé ngày xưa luôn lẽo đẽo theo sau anh học code. Phong cách mã hóa này mang dấu ấn của Mentor, nhưng đã được Akari cải tiến theo hướng tàn độc hơn.

“Cô ấy luôn thích dùng những con số có ý nghĩa kỷ niệm làm hạt giống (seed) cho thuật toán,” Tống Viễn thì thầm.

Anh gõ một dãy số. Đó là ngày tháng năm Mentor nhận nuôi cả hai người.

[ACCESS DENIED] (Truy cập bị từ chối). Đèn đỏ báo hiệu lần 1.

Không khí trong phòng căng như dây đàn. Đặc vụ Bách đứng sau lưng Tống Viễn, tay đặt lên bao súng, mồ hôi rịn ra trên trán.

“Tống Viễn, cẩn thận. Chỉ còn 2 lần,” Bách nhắc nhở.

Tống Viễn không trả lời. Anh xóa dãy số đi. Anh suy nghĩ. Akari hận anh. Cô ta cho rằng anh đã phản bội Mentor, bỏ rơi cô ta. Vậy thì mật khẩu phải liên quan đến sự kiện đó.

Ngày nhà kho ở Berlin bị cháy. Ngày định mệnh chia cắt ba người.

Tống Viễn gõ ngày tháng đó vào.

[ACCESS DENIED]. Đèn đỏ lần 2.

“Chết tiệt!” A Uyên thốt lên. “Đại ca, còn một lần nữa thôi! Nếu sai, chúng ta mất dấu hoàn toàn!”

Tống Viễn dừng tay. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình đang nhấp nháy đếm ngược. Anh cảm nhận được sự chế giễu của Akari qua màn hình này. Cô ta đang thách thức anh.

“Không phải quá khứ,” Tống Viễn lẩm bẩm. “Akari không sống trong quá khứ. Cô ta muốn phá hủy tương lai của tôi.”

Anh nhớ lại lời nhắn của cô ta trên màn hình hội nghị: “Chào mừng đến với sự thật”.

Và anh nhớ lại cái tên mà ShadowNet luôn ám ảnh: Rebirth (Tái sinh).

Tống Viễn gõ vào một từ duy nhất, không phải số, mà là một cái tên. Cái tên của dự án mà cha anh và cha Cố Thời Ngữ đã cùng nhau tạo ra, cái tên khởi nguồn của mọi bi kịch và cũng là hy vọng.

JANUS.

Nhưng anh gõ ngược lại. SUNAJ.

Enter.

Màn hình chớp tắt một cái. Rồi một dòng chữ màu xanh lá cây hiện lên, đẹp đẽ như thiên đường.

[ACCESS GRANTED] (Truy cập được chấp nhận).

Cả phòng vỡ òa trong tiếng thở phào nhẹ nhõm. A Uyên suýt nữa thì nhảy cẫng lên ôm lấy Tống Viễn.

“Mở được rồi!”

Tống Viễn không cười. Anh nhanh chóng truy cập vào dữ liệu bên trong. Đó là một bản đồ định vị thời gian thực và một lịch sử giao dịch.

“Tìm thấy rồi,” Tống Viễn chỉ tay vào một điểm đỏ đang di chuyển chậm chạp trên bản đồ vệ tinh. “Tín hiệu phát ra từ chiếc máy tính bảng này đã được đồng bộ hóa với thiết bị của đội trưởng Black Cell. Chúng đang di chuyển về phía Đông thành phố.”

“Khu vực đó là gì?” Bách hỏi, chồm người tới.

Tống Viễn phóng to bản đồ. “Bến cảng cũ. Khu nhà kho bỏ hoang số 4. Nơi Cố Bắc từng bị tôi bắt.”

Anh quay sang nhìn Bách và Triệu Lăng.

“Chúng đang đưa cô ấy ra biển. Nếu chúng đưa cô ấy lên tàu quốc tế, chúng ta sẽ mất cô ấy mãi mãi.”

Đặc vụ Bách lập tức cầm bộ đàm lên. “Toàn đội chú ý! Mục tiêu xác định tại Bến cảng khu Đông. Triển khai đội Alpha và Bravo. Huy động trực thăng và tàu tuần tra bờ biển. Phong tỏa toàn bộ đường ra biển. Tôi muốn con ruồi cũng không bay lọt!”

“Khoan đã,” Tống Viễn đứng dậy, giọng lạnh lùng ngăn lại. “Ông không thể ập vào đó như một đám voi rừng được. Akari ở đó. Cô ta sẽ kích hoạt bom hoặc giết con tin ngay khi thấy bóng dáng cảnh sát.”

“Vậy anh muốn làm gì? Chúng ta không còn thời gian!” Bách gắt.

“Tôi sẽ đi trước,” Tống Viễn nói, cầm lấy áo khoác đen và một thiết bị gây nhiễu sóng nhỏ gọn. “Tôi và A Uyên sẽ xâm nhập vào hệ thống an ninh của bến cảng, vô hiệu hóa mắt thần của chúng. Khi tôi ra hiệu, các ông mới được ập vào.”

“Anh điên rồi! Anh là dân thường (về mặt giấy tờ)! Anh không có vũ khí, không có kỹ năng tác chiến!”

“Tôi không phải dân thường,” Tống Viễn nhìn thẳng vào mắt Bách, ánh mắt rực lửa quyết tâm. “Tôi là chồng cô ấy. Và tôi biết cách đối phó với Akari. Cô ta muốn tôi. Tôi sẽ cho cô ta cái cô ta muốn.”

Anh quay sang Triệu Lăng. “Cô Triệu, chuẩn bị đội y tế giỏi nhất chờ sẵn ở vòng ngoài. Vợ tôi đang mang thai, cô ấy có thể cần cấp cứu ngay lập tức.”

“Đã rõ,” Triệu Lăng gật đầu, mắt ngấn lệ. “Hãy mang Chủ tịch về an toàn, Tống Viễn.”

Tống Viễn gật đầu. Anh bước ra khỏi hầm, A Uyên vội vã chạy theo sau với balo thiết bị.

Đặc vụ Bách nhìn theo bóng lưng của Tống Viễn. Ông biết mình đang phá vỡ mọi quy tắc của ngành an ninh. Nhưng ông cũng biết, trong cuộc chiến với bóng ma, chỉ có một bóng ma khác mới có thể chiến thắng.

“Triển khai theo phương án của J,” Bách ra lệnh vào bộ đàm. “Nhưng hãy nhớ: Mục tiêu ưu tiên là giải cứu con tin. Nếu J gặp nguy hiểm… hãy coi anh ta như đồng đội.”

  1. Lời Thề Trước Biển

Bến cảng cũ. Mưa tầm tã. Sóng biển vỗ ầm ầm vào bờ đá đen ngòm.

Trong một container được cải tạo thành phòng giam dã chiến, Cố Thời Ngữ bị trói chặt vào một chiếc ghế sắt. Miệng cô bị dán băng dính. Tóc tai rũ rượi, ướt sũng nước mưa và mồ hôi.

Cô đang run lên vì lạnh và sợ hãi. Bụng cô đau nhói từng cơn – dấu hiệu của sự động thai do va đập và căng thẳng quá độ.

Đứng trước mặt cô là Akari.

Cô gái hacker không còn vẻ tri thức giả tạo lúc ở sân bay. Cô ta mặc bộ đồ đen bó sát, tay cầm một con dao găm quân dụng, xoay nhẹ trên tay.

“Chào Nữ hoàng Cố Thị,” Akari cười, nụ cười lạnh lẽo. “Cô có biết chồng cô vĩ đại thế nào không? Hắn ta vừa đánh bại tôi trên sân khấu. Hắn ta giỏi lắm. Nhưng để xem…”

Akari tiến lại gần, mũi dao lướt nhẹ trên bầu má của Cố Thời Ngữ, rồi trượt xuống cổ, dừng lại ở bụng bầu.

“…để xem hắn có cứu được cô và cái nghiệt chủng này không.”

Cố Thời Ngữ trừng mắt nhìn Akari. Dù sợ hãi, nhưng trong ánh mắt cô vẫn toát lên sự kiên cường của một người mẹ. Cô cố gắng rên lên trong cổ họng, cảnh cáo.

“Đừng lo,” Akari rút dao lại. “Tôi chưa giết cô ngay đâu. Tôi phải đợi khán giả đến đông đủ đã. J đang đến. Tôi có thể ngửi thấy mùi của hắn.”

Akari quay người, đi về phía bàn máy tính đặt ở góc phòng. Cô gõ vài lệnh.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh camera giám sát vòng ngoài. Một chiếc xe van đen đang lao tới cổng cảng với tốc độ xé gió.

“Đến rồi,” Akari mỉm cười tàn nhẫn. “Cuộc chơi bắt đầu.”

Bên ngoài, sấm chớp rạch ngang trời.

Tống Viễn nhảy xuống xe, nước mưa quất vào mặt anh đau rát. Anh nhìn về phía những dãy container xếp chồng lên nhau như mê cung tử thần.

“Anh đến đây, Thời Ngữ,” anh thầm thì, tay nắm chặt thiết bị kích nổ. “Dù có phải đốt cháy cả thế giới này, anh cũng sẽ đưa em về.”


HỒI 7.2: LIÊN MINH BẤT ĐẮC DĨ – TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN TRÊN BÀN PHÍM

  1. Sở Chỉ Huy Dã Chiến Trong Lòng Đất

Cánh cửa thép dày nặng của “Hầm J” – căn hộ an toàn bí mật của Tống Viễn – đóng sầm lại, nhốt chặt không khí căng thẳng và mùi thuốc súng, mùi mồ hôi vào bên trong không gian rộng lớn nhưng ngột ngạt này.

Nơi đây, vốn là thánh địa riêng tư của J và nhóm hacker Janus Dynamics, giờ đây đã biến đổi hoàn toàn. Nó không còn là cái gara tự do, phóng khoáng của những kẻ nổi loạn nữa. Nó đã trở thành một “Sở chỉ huy tác chiến liên hợp” (Joint Task Force HQ) kỳ lạ nhất trong lịch sử an ninh Giang Thành.

Một bên là nhóm của A Uyên – những hacker mặc áo thun, quần đùi, tóc tai rối bù, ngồi lọt thỏm trong những chiếc ghế gaming, xung quanh là vỏ lon nước tăng lực và dây cáp chằng chịt. Một bên là đội ngũ kỹ thuật viên cao cấp của Cục A05 và các chuyên gia an ninh tư nhân của Tập đoàn Cố Thị, mặc đồng phục chỉnh tề, tác phong quân đội, khuôn mặt nghiêm nghị.

Hai thế giới, hai hệ tư tưởng, hai cách làm việc hoàn toàn trái ngược nhau, giờ đây buộc phải ngồi chung dưới một mái nhà, nhìn vào cùng một hệ thống màn hình, vì một mục tiêu duy nhất: Cứu sống Cố Thời Ngữ.

Ở trung tâm căn phòng, Tống Viễn đứng trước bàn điều khiển chính. Anh đã cởi bỏ chiếc áo vest rách nát, chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi trắng dính máu đã được xắn tay cao. Vết thương trên trán đã được băng bó sơ sài, nhưng ánh mắt anh thì sắc bén hơn bao giờ hết. Anh không ngồi. Anh đứng như một vị tướng giữa sa bàn, tỏa ra luồng áp lực khiến cả Đặc vụ Bách cũng phải dè chừng.

“Báo cáo tình trạng,” Tống Viễn ra lệnh, giọng nói khàn đặc nhưng vang vọng.

“Đã kết nối thành công với vệ tinh Vinasat-2 theo mã cấp phép của A05,” một kỹ thuật viên của Cục An ninh báo cáo, tay gõ phím liên tục. “Đang quét nhiệt toàn bộ khu vực phía Đông thành phố.”

“Đội an ninh Cố Thị đã phong tỏa các tuyến đường bộ dẫn ra cảng biển. Flycam tầm nhiệt đã được triển khai,” Triệu Lăng (ZL) nói, cô đứng bên cạnh Tống Viễn, tay cầm bộ đàm, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây đanh lại vì lo lắng và giận dữ.

Đặc vụ Bách đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường quan sát. Ông ta nhìn Tống Viễn điều phối nhân viên của mình một cách thuần thục, trong lòng dấy lên một sự nể phục pha lẫn e ngại. Ông ta biết, nếu không phải vì tình huống khẩn cấp này, người đang đứng ở vị trí chỉ huy kia chính là mục tiêu số một mà ông ta cần tống vào tù.

“Tống Viễn,” Bách lên tiếng, bước tới gần bàn điều khiển. “Chúng ta đã có vị trí sơ bộ từ máy tính bảng của Tiêu Niệm Trần. Tại sao không ập vào ngay? Mỗi giây trôi qua, tính mạng của con tin càng nguy hiểm.”

Tống Viễn không quay đầu lại, mắt vẫn dán chặt vào những dòng code đang chạy trên màn hình lớn.

“Vị trí sơ bộ là chưa đủ, Đặc vụ Bách,” anh đáp lạnh lùng. “Akari không phải là Tiêu Niệm Trần. Cô ta là ‘Bản Y’. Cô ta sẽ không ngồi yên một chỗ đợi chúng ta đến bắt. Cái chấm đỏ trên bản đồ kia… có thể chỉ là mồi nhử.”

Anh chỉ tay vào màn hình vệ tinh. Điểm tín hiệu từ chiếc máy tính bảng đang di chuyển chậm chạp về phía bến cảng.

“Nhìn tốc độ di chuyển đi. 40km/h. Đều đặn. Không tăng tốc, không giảm tốc. Giống như một chiếc xe tải chở hàng tự động. Nếu cô ta đang chạy trốn hoặc di chuyển con tin, cô ta sẽ không đi như thế.”

“Ý anh là… cô ta đã bỏ lại thiết bị?” Triệu Lăng hỏi, giọng thảng thốt.

“Hoặc cô ta đang dẫn chúng ta vào một cái bẫy khác,” Tống Viễn nghiến răng. “Tôi cần chắc chắn. Tôi cần biết chính xác cô ấy đang ở đâu, và quan trọng hơn… ai là người đang giúp Akari.”

  1. Truy Vết Dòng Tiền Bẩn

Tống Viễn quay sang A Uyên. “A Uyên, bỏ qua cái định vị GPS đó đi. Nó là rác. Tập trung vào dòng tiền.”

“Dòng tiền?” A Uyên ngẩng lên, ngơ ngác. “Nhưng Tiêu Niệm Trần đã khai là chuyển tiền qua trung gian rồi mà?”

“Đúng. Trung gian,” Tống Viễn nhếch mép cười, một nụ cười không có hơi ấm. “Tiêu Niệm Trần nói hắn chuyển tiền vào một tài khoản offshore (hải ngoại). Hắn nghĩ đó là tài khoản của ShadowNet. Nhưng ShadowNet không bao giờ nhận tiền trực tiếp từ khách hàng. Chúng luôn qua một ‘Nhà cái’ rửa tiền.”

Tống Viễn gõ một lệnh truy xuất vào cơ sở dữ liệu giao dịch quốc tế mà anh đã hack được từ nhiều năm trước.

“Mỗi hacker đều có một chữ ký số (digital signature), ngay cả trong cách họ rửa tiền. Akari thích sự hỗn loạn, cô ta thường chia nhỏ tiền thành hàng triệu giao dịch vi mô. Nhưng khoản tiền của Tiêu Niệm Trần…”

Trên màn hình hiện lên sơ đồ dòng chảy của 10 triệu USD. Số tiền này không bị xé nhỏ. Nó được chuyển nguyên khối vào một tài khoản tại quần đảo Cayman, sau đó đi qua 5 lớp máy chủ ẩn danh tại Thụy Sĩ, Nga và Panama, cuối cùng nằm yên tại một ngân hàng số ở Singapore.

“Cấu trúc chuyển tiền này…” Đặc vụ Bách nheo mắt nhìn. “Nó quá sạch sẽ. Quá gọn gàng. Không giống phong cách của tội phạm thông thường.”

“Chính xác,” Tống Viễn gật đầu. “Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật của sự bảo mật. Cấu trúc hình học, các lớp proxy được sắp xếp theo quy luật Fibonacci.”

Anh quay lại nhìn mọi người, ánh mắt lóe lên tia nhận biết.

“Chỉ có một người trên thế giới này làm việc theo phong cách đó. Một kẻ bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo và trật tự.”

“Ai?” Triệu Lăng hỏi.

“Cipher,” Tống Viễn thốt ra cái tên.

Cả phòng im lặng. Cái tên “Cipher” – Hacker số 2 thế giới – vừa là một huyền thoại, vừa là một nỗi ám ảnh.

“Cipher?” A Uyên há hốc mồm. “Gã vừa thua anh hôm nọ? Hắn là đồng bọn của Akari sao?”

“Không,” Tống Viễn lắc đầu. “Cipher không làm việc cho ai cả. Hắn trung lập. Nhưng hắn là một ‘ngân hàng ngầm’ uy tín nhất thế giới hacker. Akari đã thuê Cipher làm trung gian tài chính và cung cấp thông tin tình báo. Tiêu Niệm Trần trả tiền cho Cipher, và Cipher trả tiền cho Akari sau khi công việc hoàn thành.”

Tống Viễn nắm chặt tay. Anh đã tìm ra mắt xích quan trọng nhất.

“Nếu Cipher đang giữ tiền… nghĩa là hắn biết Akari đang ở đâu. Hắn phải xác nhận ‘hàng’ (kết quả công việc) trước khi giải ngân.”

  1. Cuộc Đàm Phán Giữa Những Vị Thần

“Anh định làm gì?” Đặc vụ Bách hỏi, giọng đầy nghi ngờ. “Cipher là một bóng ma còn khó bắt hơn cả Akari. Interpol đã truy nã hắn 10 năm nay mà không có kết quả.”

“Tôi không cần bắt hắn,” Tống Viễn nói, ngồi xuống ghế, kéo bàn phím lại gần. “Tôi chỉ cần nói chuyện với hắn. Theo cách của chúng tôi.”

Tống Viễn mở một cửa sổ Terminal màu đen tuyền. Anh không dùng các kênh liên lạc thông thường. Anh truy cập vào một diễn đàn ngầm (Dark Web Forum) đã chết từ lâu, nơi chỉ có những hacker cấp cao nhất mới biết cách kích hoạt lại.

Anh gõ một dòng tin nhắn, không mã hóa, trần trụi và trực diện.

[TO: CIPHER] [FROM: J] [SUBJECT: TRÒ CHƠI KẾT THÚC]

Cipher. Tôi biết cậu đang xem. Cậu đang giữ tiền của Tiêu Niệm Trần. Cậu đang làm trung gian cho Akari. Tôi không quan tâm đến luật lệ của thế giới ngầm nữa. Vợ tôi đang nằm trong tay Akari. Cô ấy đang mang thai. Tôi đổi một ân huệ. Một trận đấu 1-vs-1 công bằng mà cậu luôn khao khát. Hoặc toàn bộ mã nguồn của Janus. Cậu muốn gì cũng được. Cho tôi tọa độ.

Tống Viễn nhấn Enter.

Cả căn phòng nín thở chờ đợi. Một phút trôi qua. Hai phút. Màn hình vẫn im lìm.

“Hắn sẽ không trả lời đâu,” một chuyên gia A05 lắc đầu. “Hacker không bao giờ bán đứng khách hàng. Đó là nguyên tắc sống còn.”

“Cipher có nguyên tắc,” Tống Viễn nói, mắt không rời màn hình. “Nhưng nguyên tắc lớn nhất của hắn là sự tôn trọng đối thủ. Hắn ghét những kẻ chơi bẩn. Và việc bắt cóc phụ nữ mang thai… không nằm trong danh mục ‘nghệ thuật’ của hắn.”

Ting.

Một âm thanh nhỏ vang lên. Dòng chữ xanh hiện ra bên dưới tin nhắn của Tống Viễn.

[FROM: CIPHER]

J. Cậu làm tôi thất vọng quá. Cậu định dùng tình cảm để mua chuộc tôi sao?

Tim Tống Viễn thắt lại. Hắn từ chối?

Dòng chữ tiếp theo hiện ra.

Nhưng cậu nói đúng. Bắt cóc phụ nữ và trẻ em là trò hèn hạ. Tôi là hacker, không phải kẻ khủng bố. Tôi chỉ cung cấp hạ tầng thanh toán, tôi không biết Akari sẽ đi xa đến thế. Tôi không cần mã nguồn Janus của cậu. Tôi tự viết được cái tốt hơn. Tôi cũng không cần trận đấu 1-vs-1. Cậu đã thắng tôi lần trước rồi.

Tống Viễn nín thở.

Tôi chỉ cần cậu hứa một điều: Sau vụ này, hãy biến mất khỏi thế giới của chúng tôi. Hãy làm một người chồng tốt. Cậu không thuộc về bóng tối nữa rồi, J.

Kèm theo tin nhắn là một dãy số tọa độ GPS và một mã khóa giải mã tần số radio.

[ATTACHMENT: PORT_X_SECTOR_4.KEY] [MESSAGE: Good luck, Dad.] (Chúc may mắn, ông bố trẻ).

Tống Viễn thở hắt ra, cả người như sụp xuống ghế vì nhẹ nhõm. “Cảm ơn… Cảm ơn cậu…”

“Có tọa độ rồi!” A Uyên hét lên. “Bến cảng cũ khu Đông. Khu vực kho lạnh số 4. Tọa độ trùng khớp với hướng di chuyển của tín hiệu giả, nhưng sâu hơn về phía biển 2km!”

  1. Kế Hoạch Tác Chiến: Bão Táp và Sấm Sét

Tống Viễn đứng bật dậy, năng lượng chiến đấu bùng nổ trở lại.

“Đặc vụ Bách, chúng ta có địa điểm chính xác. Khu kho lạnh số 4. Đó là một pháo đài kiên cố với tường bê tông dày và chỉ có một lối ra vào chính.”

Bách nhìn bản đồ địa hình vừa được tải về. “Nếu chúng ta tấn công trực diện, chúng sẽ phát hiện từ xa và có đủ thời gian để thủ tiêu con tin.”

“Đúng vậy. Nên chúng ta sẽ không tấn công trực diện theo cách thông thường,” Tống Viễn chỉ tay lên bản đồ 3D mô phỏng.

“Chúng ta sẽ chia làm hai mũi nhọn. Chiến dịch Bão Táp và Sấm Sét.”

Mũi 1: Chiến tranh Điện tử (Cyber Warfare) – Do J chỉ huy.

“Tôi và A Uyên sẽ ở lại xe chỉ huy lưu động, tiếp cận phạm vi 500m quanh nhà kho. Nhiệm vụ của tôi là cướp quyền kiểm soát hệ thống an ninh của cảng. Tôi sẽ vô hiệu hóa camera, cảm biến nhiệt và hệ thống liên lạc của bọn chúng. Tôi sẽ biến chúng thành những kẻ mù và điếc.”

“Đồng thời,” Tống Viễn nói tiếp, ánh mắt sắc lạnh. “Tôi sẽ tạo ra ‘bóng ma’. Tôi sẽ hack vào hệ thống radar của chúng, tạo ra tín hiệu giả của một đội đặc nhiệm đang tấn công từ hướng Bắc. Điều này sẽ dụ phần lớn lính gác của Akari rời khỏi vị trí canh giữ con tin.”

Mũi 2: Đột kích Vật lý (Physical Warfare) – Do Đặc vụ Bách và Triệu Lăng chỉ huy.

“Khi hệ thống an ninh sập, đó là lúc các ông ra tay. Đội A05 và đội an ninh Cố Thị sẽ tiếp cận từ hướng biển – hướng Nam, nơi chúng ít đề phòng nhất. Sử dụng người nhái và cano giảm thanh.”

“Triệu Lăng,” Tống Viễn nhìn người phụ nữ đang nóng lòng muốn cứu chủ. “Cô dẫn đội của mình hỗ trợ bọc lót. Mục tiêu ưu tiên số 1: Tìm và bảo vệ Cố Thời Ngữ. Bất cứ ai cản đường… bắn hạ.”

Triệu Lăng gật đầu dứt khoát. “Đã rõ. Tôi sẽ mang cô ấy về.”

Đặc vụ Bách nhìn kế hoạch. Nó mạo hiểm, điên rồ nhưng cũng cực kỳ chi tiết. Sự kết hợp hoàn hảo giữa tư duy hacker và chiến thuật quân sự.

“Được,” Bách chốt hạ. “Chúng ta triển khai ngay. Tống Viễn, anh đi cùng xe chỉ huy với tôi.”

“Không,” Tống Viễn lắc đầu, anh khoác lên người chiếc áo khoác chiến thuật chống đạn mà A Uyên vừa đưa. “Tôi sẽ không ngồi trong xe. Tôi cần phải ở gần cô ấy nhất có thể.”

“Anh định vào trong đó?” Bách trố mắt. “Anh là hacker, không phải lính đặc nhiệm!”

“Tôi biết cấu trúc mạng lưới điện của cái kho đó rõ hơn bất kỳ ai (vì ngày xưa Tống Viễn từng trốn ở đây). Tôi cần phải cắm trực tiếp vào tủ điện tổng để kích hoạt hệ thống chữa cháy, tạo hỗn loạn phút chót.”

Tống Viễn kiểm tra lại chiếc laptop nhỏ gọn đeo bên hông và con dao găm giấu trong ống tay áo.

“Hơn nữa,” giọng anh trầm xuống, đầy bi thương. “Cô ấy đang đợi tôi. Tôi đã hứa sẽ đến. Tôi không thể thất hứa lần nữa.”

  1. Hành Quân Vào Bóng Tối

Mười lăm phút sau.

Đoàn xe bọc thép màu đen của A05 và những chiếc SUV của an ninh Cố Thị xé màn mưa lao đi trong đêm. Không còi hú, không đèn báo hiệu. Họ di chuyển như một đàn sói đi săn trong im lặng.

Trong chiếc xe chỉ huy dẫn đầu, Tống Viễn ngồi trước màn hình máy tính, mồ hôi lấm tấm trên trán dù điều hòa xe đang chạy hết công suất.

Anh mở lại đoạn tin nhắn cuối cùng Cố Thời Ngữ gửi cho anh trước khi buổi lễ bắt đầu: “Anh cố lên nhé. Em và con tự hào về anh.”

Tống Viễn siết chặt chiếc điện thoại.

“A Uyên, tình trạng vệ tinh?”

“Đã khóa mục tiêu. Có 12 tín hiệu nhiệt (lính gác) bên ngoài nhà kho. Và 2 tín hiệu bên trong container trung tâm. Một tín hiệu rất yếu… có thể là chị dâu,” A Uyên báo cáo, giọng run run.

“Tín hiệu yếu…” Tim Tống Viễn thắt lại. Cô ấy đang bị thương. Hoặc lạnh. Hoặc…

“Nhanh lên!” Tống Viễn hét lên với tài xế.

Chiếc xe lao vào khu vực bến cảng hoang vắng. Những container xếp chồng lên nhau cao ngất như những tòa tháp chọc trời của một thành phố chết. Mưa quất vào kính xe rào rào.

“Đến vị trí tập kết,” Đặc vụ Bách ra lệnh qua bộ đàm. “Toàn đội tắt động cơ. Chuyển sang chế độ tiếp cận bộ binh.”

Tống Viễn nhảy xuống xe. Gió biển mặn chát táp vào mặt anh. Anh nhìn về phía nhà kho số 4, nơi ánh đèn vàng vọt hắt ra từ khe cửa. Đó là nơi vợ con anh đang bị giam giữ.

Anh kết nối laptop với hệ thống mạng nội bộ của cảng thông qua một trạm thu phát sóng gần đó.

“Bắt đầu đếm ngược,” Tống Viễn nói vào micro. “3 phút nữa, tôi sẽ tắt đèn toàn khu vực. Chuẩn bị kính nhìn đêm.”

Ngón tay anh bắt đầu múa trên bàn phím. Đây là trận chiến cuối cùng. Không phải vì danh tiếng J. Không phải vì thù hận gia tộc.

Mà vì tình yêu.

“Akari,” Tống Viễn lẩm bẩm, mắt dán vào màn hình đang chạy những dòng code phá khóa. “Cô muốn chơi trò sinh tử? Tôi sẽ cho cô thấy, khi một người đàn ông bảo vệ gia đình mình, hắn còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.”

[SYSTEM OVERRIDE: 98%…]

[EXECUTING: BLACKOUT PROTOCOL]

Bụp.

Toàn bộ đèn cao áp của bến cảng vụt tắt. Bóng tối nuốt chửng tất cả.

“Tấn công!”

Tiếng hét của Đặc vụ Bách vang lên. Cuộc đột kích bắt đầu.


HỒI 7.3: CUỘC GIẢI CỨU – CHIẾN DỊCH BÃO TÁP VÀ SẤM SÉT

  1. Hơi Lạnh Trong Chiếc Hộp Sắt

Bóng tối đột ngột ập xuống bao trùm cả bến cảng như một tấm màn nhung đen kịt, nuốt chửng ánh đèn cao áp vàng vọt. Tiếng mưa rơi rào rào trên mái tôn nhà kho trở thành âm thanh duy nhất còn sót lại, át đi tiếng thở gấp gáp của những con người đang ở ranh giới sinh tử.

Bên trong container lạnh số 4 – nơi được dùng làm phòng giam giữ Cố Thời Ngữ.

Đèn trần vụt tắt. Chỉ còn lại ánh sáng xanh leo lét phát ra từ màn hình laptop của Akari và những đốm đỏ nhấp nháy từ các thiết bị điện tử của đội Black Cell.

“Mất điện!” Một tên lính gác hét lên, tiếng lên đạn rẹc rẹc vang lên khô khốc trong không gian chật hẹp.

“Bình tĩnh,” giọng Akari vang lên, lạnh lùng và sắc bén. Cô ta không hề tỏ ra hoảng loạn. Ngược lại, đôi mắt cô ta sáng lên trong bóng tối, phản chiếu ánh sáng màn hình như mắt của một con thú săn mồi vừa đánh hơi thấy mùi máu. “Hắn đến rồi. J đã ngắt cầu dao tổng. Chuyển sang nguồn điện dự phòng. Kích hoạt chế độ ‘Pháo Đài’ (Fortress Mode).”

Một tiếng bíp dài vang lên. Hệ thống đèn khẩn cấp màu đỏ máu bật sáng, nhuom cả căn phòng trong một bầu không khí quỷ dị.

Cố Thời Ngữ bị trói chặt trên ghế sắt ở góc phòng. Cái lạnh từ máy điều hòa công nghiệp đã ngấm sâu vào tủy xương cô, khiến hai hàm răng cô va vào nhau lập cập. Nhưng cơn lạnh đó không đáng sợ bằng ánh mắt của người phụ nữ đang đứng trước mặt cô.

Akari quay lại, nhìn Cố Thời Ngữ.

“Cô thấy không, Nữ hoàng?” Akari mỉm cười, tiến lại gần, tay lướt nhẹ trên bàn phím. “Chồng cô rất giỏi. Hắn vừa làm mù toàn bộ hệ thống camera bên ngoài của tôi. Hắn nghĩ bóng tối là đồng minh của hắn. Nhưng hắn quên rằng… tôi sinh ra trong bóng tối.”

Cố Thời Ngữ cố gắng giữ nhịp thở. Bụng cô đau thắt lại từng cơn. Đứa bé trong bụng dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, nó quẫy đạp nhẹ, một lời nhắc nhở yếu ớt về sự sống đang bị đe dọa.

Cô biết Tống Viễn đang ở ngoài kia. Cô biết anh đang chiến đấu. Cô không thể trở thành gánh nặng. Cô phải làm gì đó.

“Cô… cô Akari…” Cố Thời Ngữ thều thào, giả vờ yếu ớt hơn thực tế. Đầu cô gục xuống, mái tóc rũ rượi che đi ánh mắt đang quan sát từng cử động của đối phương. “Tôi… tôi đau bụng quá… Làm ơn… con tôi…”

Akari liếc nhìn cô, vẻ mặt khinh bỉ. “Đừng diễn kịch. Cô là Cố Thời Ngữ, người đàn bà thép của thương trường cơ mà? Sao giờ lại yếu đuối thế?”

“Tôi xin cô…” Cố Thời Ngữ nấc lên, nước mắt trào ra (một phần là diễn, một phần là đau thật). “Tôi không quan tâm đến ân oán của các người… Hãy tha cho con tôi… Nó vô tội…”

Sự yếu đuối giả tạo của Cố Thời Ngữ dường như đã đánh trúng vào tâm lý kiêu ngạo của Akari. Cô ta hừ lạnh, quay lưng lại với con tin, tập trung vào màn hình máy tính để đối phó với cuộc tấn công của J.

“Im miệng đi. Nếu mày còn rên rỉ, tao sẽ cắt lưỡi mày trước khi J kịp bước vào đây.”

Cố Thời Ngữ nín bặt. Nhưng qua kẽ tóc, đôi mắt cô đang liếc nhanh qua sơ đồ bố trí trong container. Có 4 tên lính gác. Hai tên ở cửa chính. Hai tên đứng hai bên Akari. Akari đang đứng trước bàn điều khiển trung tâm – nơi kiểm soát khóa cửa điện tử và… một khối thuốc nổ C4 gắn ngay trên vách container.

Cô phải tìm cách báo hiệu cho Tống Viễn. Hoặc ít nhất, làm xao nhãng Akari vào thời điểm quyết định.

  1. Bóng Ma Trên Bàn Phím

Bên ngoài nhà kho, cách đó 200 mét.

Tống Viễn và A Uyên đang núp sau một đống thùng phuy rỗng, trùm lên mình tấm bạt chống nước. Nước mưa xối xả, lạnh buốt, nhưng mồ hôi trên trán Tống Viễn vẫn túa ra như tắm.

Anh đang kết nối trực tiếp laptop của mình vào hộp kỹ thuật (junction box) của hệ thống điện bến cảng. Mười ngón tay anh múa trên bàn phím, tốc độ gõ nhanh đến mức tạo thành những vệt mờ.

“Đại ca! Tường lửa của Akari dày quá!” A Uyên hét lên trong tiếng mưa, tay giữ chặt thiết bị khuếch đại sóng. “Cô ta đã cô lập hệ thống mạng nội bộ của nhà kho. Em không thể ping vào được!”

“Cô ta dùng mô hình ‘Hộp Đen’ (Black Box),” Tống Viễn nghiến răng, mắt không rời màn hình. “Cô ta cắt đứt mọi kết nối Internet, chỉ để lại một kênh radio tần số ngắn để điều khiển lũ lính. Chúng ta không thể hack vào cửa nếu không bắt được tần số đó.”

Trên màn hình của Tống Viễn, một con quái vật kỹ thuật số đang hiện hình. Đó là hệ thống phòng thủ của Akari – một mê cung mã hóa đa hình (Polymorphic code) tự thay đổi cấu trúc mỗi giây. Mỗi khi Tống Viễn gửi một gói tin thăm dò, nó lập tức bị “ăn thịt” và phản hồi lại bằng một virus tấn công ngược.

“J… Mày già rồi…”

Một dòng chữ đỏ rực hiện lên trên màn hình của Tống Viễn. Akari đang nhắn tin cho anh qua kênh debug.

“Mày nghĩ tắt đèn là xong sao? Tao đang đợi mày ở cổng chính. Đến đây mà nhận xác vợ mày.”

Tống Viễn không trả lời. Anh biết đây là đòn tâm lý. Anh hít sâu, cố gắng gạt bỏ hình ảnh Cố Thời Ngữ đang chịu đau đớn ra khỏi đầu. Anh cần cái đầu lạnh của J.

“A Uyên, chuyển sang Kế hoạch B: ‘Bóng Ma’ (Ghost Protocol).”

“Nhưng anh chưa phá được khóa cửa! Nếu đội đặc nhiệm ập vào mà cửa vẫn khóa, chúng sẽ kích nổ!”

“Tao sẽ phá khóa,” Tống Viễn nói, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Nhưng tao cần chúng mày đánh lạc hướng cô ta. Tạo ra tín hiệu giả trên radar của cô ta. Làm cho cô ta tin rằng chúng ta đang tấn công từ hướng Bắc.”

A Uyên gật đầu, nuốt nước bọt. “Rõ. Em sẽ tạo ra cả một trung đoàn ma cho anh.”

A Uyên bắt đầu kích hoạt các thiết bị giả lập tín hiệu. Trên màn hình radar của Akari (bên trong container), hàng chục đốm đỏ bỗng nhiên xuất hiện ở phía Bắc nhà kho, di chuyển nhanh chóng về phía cửa sau.

“Kẻ địch tiếp cận hướng Bắc! Số lượng lớn!” Akari hét lên trong bộ đàm. “Đội 2, Đội 3 di chuyển ra cửa sau chặn đánh! Đừng để chúng tiếp cận tường rào!”

Bên ngoài, trong màn mưa, Đặc vụ Bách và đội A05 (đang ẩn nấp ở hướng Nam – hướng biển) nhìn thấy một nhóm lính của Black Cell vội vã rời vị trí canh gác cửa chính để chạy về phía sau.

“Nó hoạt động rồi,” Bách thì thầm vào micro. “J đã lừa được chúng. Toàn đội, chuẩn bị tiếp cận. Giữ im lặng tuyệt đối.”

Những bóng đen của đội đặc nhiệm trườn đi trong mưa, áp sát tường nhà kho như những con thằn lằn. Họ dùng dao găm và nỏ cao su để hạ gục những tên lính gác còn lại một cách im lặng.

Phập. Phập.

Hai tên lính canh cửa ngã xuống, không kịp phát ra tiếng kêu.

Nhưng thách thức lớn nhất vẫn còn đó: Cánh cửa thép dày 20cm của kho lạnh được khóa bằng mã từ và chốt thủy lực, điều khiển trực tiếp bởi Akari.

Đặc vụ Bách ra hiệu cho chuyên gia phá khóa gắn thuốc nổ dẻo vào bản lề. Nhưng ông ta chần chừ. Nếu nổ, Akari sẽ biết ngay lập tức.

“Chờ tín hiệu của J,” Bách ra lệnh. “Cậu ta phải mở cái khóa này từ bên trong hệ thống.”

  1. Trận Đấu Của Những Con Số

Trở lại với Tống Viễn.

Anh đang đối mặt với bức tường lửa cuối cùng của Akari. Nó giống như một con Hydra (Rắn chín đầu). Chặt một đầu, hai đầu khác mọc ra. Mã khóa thay đổi liên tục theo chu kỳ ngẫu nhiên.

“Chết tiệt… Mentor đã dạy cô ta quá tốt,” Tống Viễn lầm bầm, mồ hôi chảy ròng ròng hòa vào nước mưa.

Anh nhớ lại bài học cuối cùng của Mentor trong cái nhà kho ở Berlin năm xưa.

“J, nghe này. Mọi hệ thống đều có điểm yếu. Điểm yếu lớn nhất không nằm ở code. Nó nằm ở con người. Sự kiêu ngạo, sự giận dữ, sự sợ hãi… đó là những lỗ hổng Zero-day không thể vá.”

Akari đang giận dữ. Cô ta đang tập trung vào việc điều binh khiển tướng để chống lại “đội quân ma” phía Bắc. Cô ta đang phân tâm.

Và quan trọng hơn, cô ta đang sử dụng một thuật toán mã hóa dựa trên sự thù hận của chính mình. Tống Viễn nhận ra quy luật của nó. Các chuỗi mã hóa đều xoay quanh một ngày tháng cụ thể: Ngày Mentor bị bắt.

“Cô vẫn sống trong quá khứ sao, Akari?”

Tống Viễn quyết định chơi một ván bài tất tay. Anh không dùng thuật toán bẻ khóa (Brute Force) nữa. Anh dùng một phương thức cổ điển nhưng nguy hiểm: SQL Injection (Tiêm mã lệnh) vào chính kênh chat mà Akari đang dùng để khiêu khích anh.

Anh gõ một dòng tin nhắn gửi ngược lại cho Akari.

[J]: Mentor không muốn cô trở thành thế này. Ông ấy đã để lại một lời nhắn cho cô.

Bên trong container, Akari nhìn thấy dòng tin nhắn. Tay cô ta khựng lại trên bàn phím. Trái tim cô ta lỡ một nhịp.

“Lời nhắn?” Cô ta lẩm bẩm. Sự tò mò và nỗi đau quá khứ trỗi dậy, lấn át lý trí của một hacker.

Trong một phần nghìn giây, sự cảnh giác của hệ thống giám sát bị lơi lỏng do cảm xúc của người điều khiển.

Chỉ cần thế thôi.

Tống Viễn nhấn Enter.

Gói tin chứa mã độc của anh không phải là lời nhắn. Nó là một con Trojan siêu nhỏ, nương theo dòng cảm xúc của Akari để chui tọt vào hệ thống điều khiển cửa.

[SYSTEM ALERT: SECURITY BREACH] (Cảnh báo hệ thống: Vi phạm an ninh).

Nhưng đã quá muộn. Tống Viễn đã nắm được quyền kiểm soát chốt thủy lực.

“Mở ra!” Anh gầm lên, đập mạnh tay xuống phím Space.

  1. Sấm Sét Giữa Đêm Đen

KÉT… RẦM!

Cánh cửa thép khổng lồ của nhà kho số 4 bất ngờ trượt mở với tốc độ tối đa, phát ra tiếng rít chói tai của kim loại ma sát.

Bên trong container lạnh, Akari giật mình quay lại. Màn hình của cô ta chuyển sang màu đỏ rực báo động.

“Cửa mở! Có kẻ xâm nhập!”

Nhưng trước khi cô ta kịp nhấn nút kích hoạt bom, một tiếng nổ lớn vang lên từ hướng cửa chính.

BÙM!

Không phải bom của Akari. Là lựu đạn choáng (Flashbang) của đội A05.

Ánh sáng trắng lóa mắt bùng lên, xé toạc không gian đỏ quạch của kho lạnh. Tiếng hét của lính canh vang lên.

“Đội Alpha! Vào! Vào! Vào!” Tiếng thét của Đặc vụ Bách vang dội.

Những bóng đen vũ trang của đội đặc nhiệm ùa vào như cơn lũ. Tiếng súng giảm thanh phụt phụt vang lên liên tiếp. Những tên lính Black Cell ngã gục trước khi kịp bóp cò.

Trong sự hỗn loạn, Akari bị mù tạm thời. Cô ta gào lên điên cuồng, rút khẩu súng ngắn bên hông ra, chĩa lung tung về phía trước.

“J! Mày đâu rồi! Ra đây!”

Cô ta lùi lại, tay kia quờ quạng tìm Cố Thời Ngữ để làm bia đỡ đạn.

Nhưng Cố Thời Ngữ không còn là con mồi yếu đuối nữa. Ngay khoảnh khắc bom choáng nổ, cô đã nhắm mắt lại để bảo vệ thị giác (kinh nghiệm từ vụ bắt cóc ở hội nghị).

Khi Akari lùi lại, Cố Thời Ngữ dùng hết sức bình sinh, tung chân đạp mạnh vào ống quyển của Akari.

“Á!” Akari đau điếng, khuỵu xuống một chân. Súng trên tay cô ta lệch hướng.

Đoàng!

Viên đạn bay sượt qua vai Cố Thời Ngữ, găm vào vách container.

Cố Thời Ngữ ngã vật xuống đất cùng với cả cái ghế (do vẫn bị trói). Cú ngã làm bụng cô đau nhói, nhưng cô cắn răng chịu đựng, lăn người vào gầm bàn để tránh đạn lạc.

  1. Cuộc Đụng Độ Của Định Mệnh

Từ màn khói trắng, một bóng người lao ra. Không mặc giáp chống đạn dày cộp như lính A05, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm và rách nát.

Tống Viễn.

Anh không cầm súng. Anh cầm một thanh sắt gỉ sét nhặt được ở cửa kho. Anh lao vào Akari với tốc độ của một con báo.

Akari vừa định đứng dậy, thấy bóng người lao tới, cô ta giơ súng lên bắn.

Đoàng! Đoàng!

Tống Viễn nghiêng người né tránh theo bản năng sinh tồn đã được tôi luyện trong những ngày tháng trốn chạy. Một viên đạn sượt qua bắp tay anh, máu phun ra.

Nhưng anh không dừng lại. Anh lao thẳng vào Akari, dùng thanh sắt gạt phăng khẩu súng trên tay cô ta.

Cả hai ngã lăn ra sàn nhà lạnh buốt.

Akari rút con dao găm từ trong ủng ra, đâm bổ xuống ngực Tống Viễn. Cô ta nhanh, tàn độc và điên cuồng.

“Chết đi! Kẻ phản bội!”

Tống Viễn chặn được cổ tay cô ta. Hai người giằng co dữ dội. Sức mạnh của Tống Viễn lớn hơn, nhưng kỹ thuật cận chiến của Akari (được đào tạo bởi sát thủ) lại hiểm hóc hơn.

Lưỡi dao chỉ cách cổ họng Tống Viễn vài centimet.

“Cô sai rồi, Akari!” Tống Viễn gầm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt điên loạn của cô gái từng là em gái nuôi của mình. “Tôi không phản bội Mentor! Ông ấy tự nguyện ở lại để chúng ta sống!”

“Mày nói dối!” Akari hét lên, dồn toàn lực ấn dao xuống.

“Coi chừng!” Tiếng hét của Triệu Lăng vang lên.

Một tên lính Black Cell còn sót lại ở góc phòng đang lồm cồm bò dậy, chĩa súng tiểu liên về phía Tống Viễn.

Đoàng!

Một phát súng vang lên. Nhưng không phải từ tên lính.

Đặc vụ Bách đứng ở cửa, khẩu súng ngắn bốc khói. Tên lính ngã vật xuống, viên đạn xuyên táo giữa trán.

Tận dụng khoảnh khắc Akari bị giật mình bởi tiếng súng, Tống Viễn dùng đầu húc mạnh vào mặt cô ta.

Cốp!

Akari choáng váng, buông dao ra. Tống Viễn lật ngược tình thế, đè nghiến cô ta xuống sàn, khóa chặt tay cô ta ra sau lưng.

“Kết thúc rồi, Akari,” Tống Viễn thở hồng hộc, máu từ trán nhỏ xuống sàn.

Đội A05 ập tới, chĩa súng vào đầu Akari. Cô ta không vùng vẫy nữa. Cô ta nằm im, thở dốc, ánh mắt nhìn Tống Viễn đầy căm hận nhưng cũng có chút ngỡ ngàng.

  1. Vòng Tay Của Sự Sống

Khi Akari đã bị khống chế, Tống Viễn lập tức buông cô ta ra. Anh bò dậy, lảo đảo chạy về phía góc phòng, nơi chiếc ghế sắt đang nằm chỏng chơ.

“Thời Ngữ! Thời Ngữ!”

Anh lật chiếc ghế lên. Cố Thời Ngữ đang nằm co ro, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

“Tống… Tống Viễn…” Cô mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đầy máu và nước mưa của chồng mình. Cô mỉm cười yếu ớt. “Anh đến rồi…”

Tống Viễn run rẩy rút con dao găm của Akari (vừa rơi dưới đất) để cắt dây trói cho cô. Tay anh run đến mức suýt cắt vào da cô.

Khi dây trói bung ra, Cố Thời Ngữ ngã vào lòng anh.

“Con… con chúng ta…” Cô thều thào, tay vẫn ôm bụng.

Tống Viễn ôm chặt lấy cô, nước mắt hòa lẫn với máu. “Anh đây. Anh xin lỗi. Anh đến muộn…”

“Bác sĩ! Bác sĩ đâu!” Tống Viễn quay ra cửa hét lên như một con thú bị thương.

Triệu Lăng dẫn đầu đội y tế lao vào với cáng thương.

“Chủ tịch! Cô sao rồi?” Triệu Lăng quỳ xuống, kiểm tra mạch đập. “Mạch yếu, nhưng ổn định. Có dấu hiệu động thai mạnh. Cần đưa về viện gấp!”

Tống Viễn bế thốc Cố Thời Ngữ lên, đặt cô nằm lên cáng. Anh nắm chặt tay cô, chạy theo cáng thương ra xe cứu thương đang đợi sẵn bên ngoài.

Trong lúc được đẩy đi, Cố Thời Ngữ nhìn thấy Akari đang bị còng tay dẫn đi. Ánh mắt hai người phụ nữ chạm nhau. Không còn sự thù hận, chỉ còn sự trống rỗng của kẻ thua cuộc và sự thương hại của người chiến thắng.

  1. Sự Thật Cuối Cùng

Khi xe cứu thương hú còi lao đi trong đêm mưa, Đặc vụ Bách ở lại hiện trường để chỉ huy dọn dẹp. Ông ta nhìn chiếc máy tính của Akari vẫn đang mở.

Tống Viễn đã để lại một thứ trên màn hình đó trước khi rời đi.

Đó là đoạn video từ camera an ninh của nhà kho Berlin 10 năm trước – thứ mà Tống Viễn đã giấu kín suốt bao năm qua để bảo vệ danh dự cho Mentor và cũng để bảo vệ Akari khỏi sự thật đau lòng.

Bách bấm nút Play.

Trên màn hình, hình ảnh Mentor hiện ra. Ông ấy không bị cảnh sát bắt ngay. Ông ấy đã tự tay khóa cửa hầm thoát hiểm từ bên ngoài sau khi đẩy Tống Viễn và Akari xuống. Rồi ông ấy quay lại máy chủ, mỉm cười trước camera.

“Các con đi đi. Hãy sống một cuộc đời tự do mà ta không bao giờ có được. J, hãy chăm sóc con bé. Akari, đừng để hận thù nuốt chửng con.”

Sau đó, Mentor tự tay kích hoạt nút xóa dữ liệu và… giơ hai tay đầu hàng cảnh sát.

Akari, lúc này đang bị áp giải ra xe thùng, vô tình nhìn thấy đoạn video đó qua màn hình máy tính bảng của một nhân viên A05.

Cô ta đứng khựng lại.

Đôi mắt cô ta mở to, nhìn chằm chằm vào hình ảnh người thầy mà cô ta tôn thờ.

“Không… Không thể nào…”

Nước mắt trào ra, rửa trôi lớp trang điểm lem luốc. Sự hận thù 10 năm sụp đổ trong tích tắc. Cô ta đã hận sai người. Cô ta đã muốn giết người duy nhất đã cố gắng bảo vệ di nguyện của thầy.

“J…” Akari gào lên, tiếng khóc xé lòng vang vọng giữa bến cảng hoang tàn. “TẠI SAO ANH KHÔNG NÓI CHO TÔI BIẾT SỚM HƠN???”

Nhưng Tống Viễn không còn ở đó để trả lời. Anh đang ở trên xe cứu thương, nắm chặt tay vợ mình, cầu nguyện cho sinh linh bé nhỏ trong bụng cô.

Cuộc giải cứu đã thành công. Nhưng cái giá phải trả cho sự thật và lòng hận thù là quá đắt.

Cơn mưa đêm nay dường như không bao giờ tạnh. Nó gột rửa máu và nước mắt, nhưng liệu nó có gột rửa được những vết sẹo trong tâm hồn những con người vừa đi qua bão táp?


HỒI 7.4: SỰ THẬT CỦA “BẢN Y” – KHI HẬN THÙ HÓA THÀNH TRO BỤI

  1. Hỗn Mang Trong Chiếc Hộp Sắt

OÀNH!

Tiếng nổ của lựu đạn choáng (Flashbang) vang lên như sấm sét giữa không gian chật hẹp của chiếc container lạnh lẽo. Một luồng ánh sáng trắng lóa mắt bùng lên, xé toạc màn đêm đỏ quạch, kèm theo đó là sóng âm tần số cao khiến màng nhĩ của bất kỳ ai bên trong cũng phải rung lên đau đớn.

Thời gian dường như ngưng đọng lại trong một phần nghìn giây.

Akari (Bản Y) đang đứng gần bàn điều khiển trung tâm. Dù là một sát thủ được huấn luyện kỹ càng, nhưng cú đánh úp bất ngờ cùng với sự xao nhãng tâm lý do tin nhắn của J gây ra đã khiến cô ta chậm mất một nhịp. Cô ta hét lên một tiếng chói tai, đưa tay lên che mắt theo phản xạ, loạng choạng lùi lại phía sau.

Cơ hội sống sót chỉ nằm trong tích tắc đó.

Cố Thời Ngữ, dù đang bị trói chặt vào ghế, dù bụng đau quặn thắt vì động thai, nhưng bản năng của một người mẹ bảo vệ con đã trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô đã nghe thấy tiếng két của cửa mở trước đó, cô biết Tống Viễn đã đến. Cô nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu sang một bên để tránh luồng sáng.

Ngay khi cảm nhận được Akari lùi lại va vào chân ghế của mình, Cố Thời Ngữ dồn toàn bộ sức lực còn lại vào đôi chân trần đang tê cóng.

“Tránh xa con tôi ra!”

Cô gào lên, tung một cú đạp song phi mạnh nhất có thể vào ống quyển của Akari.

“Áaaa!”

Akari rú lên đau đớn. Cú đạp bất ngờ vào điểm yếu khiến cô ta mất thăng bằng, ngã khuỵu xuống sàn sắt lạnh buốt. Khẩu súng ngắn trên tay cô ta văng ra xa, trượt dài trên sàn nhà trơn trượt.

“Đội Alpha! Khống chế mục tiêu! Bảo vệ con tin!”

Tiếng thét của Đặc vụ Bách vang lên từ cửa kho, át cả tiếng mưa rơi. Những bóng đen của đội đặc nhiệm A05 ùa vào như một cơn lũ thép, súng tiểu liên chĩa thẳng vào những tên lính Black Cell đang hoảng loạn dụi mắt.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng nổ chát chúa. Ba tên lính đánh thuê của ShadowNet ngã gục ngay lập tức trước khi kịp chạm tay vào cò súng. Sự chuyên nghiệp và áp đảo của A05 đã dập tắt sự kháng cự của chúng trong nháy mắt.

Nhưng mối nguy hiểm lớn nhất vẫn chưa kết thúc.

Akari không phải là một tên lính thường. Cô ta là một con thú hoang điên loạn.

Bị mù tạm thời, bị đau đớn, nhưng sự hận thù đã biến thành bản năng dẫn đường cho cô ta. Akari không tìm súng. Cô ta rút từ trong chiếc ủng da ra một con dao găm quân dụng lưỡi răng cưa sắc lẹm.

Cô ta không lao về phía cửa để chạy trốn. Cô ta lao về phía Cố Thời Ngữ.

“Nếu tao chết! Tao sẽ kéo cả nhà mày theo!”

Akari gào lên, vung dao chém loạn xạ vào khoảng không trước mặt, lao thẳng về phía chiếc ghế sắt nơi Cố Thời Ngữ đang bị trói.

“KHÔNG!!!”

Một bóng người lao ra từ màn khói trắng, nhanh như một tia chớp, chắn ngang giữa lưỡi dao của Akari và Cố Thời Ngữ.

Không phải lính đặc nhiệm. Không mặc giáp chống đạn. Chỉ có một chiếc sơ mi trắng ướt sũng, rách nát và nhuốm máu.

Tống Viễn.

  1. Máu Và Nước Mắt

Phập!

Lưỡi dao của Akari cắm phập vào bả vai trái của Tống Viễn. Máu tươi phun ra, thấm đẫm lớp áo vốn đã đỏ thẫm.

Tống Viễn nghiến răng, không kêu lên một tiếng. Anh dùng tay phải – bàn tay từng gõ phím tạo nên đế chế Janus – nắm chặt lấy cổ tay cầm dao của Akari. Anh siết mạnh, móng tay cắm sâu vào da thịt cô ta.

“Dừng lại đi, Akari!” Tống Viễn gầm lên, giọng nói rung chuyển cả lồng ngực.

Cú va chạm khiến cả hai ngã vật xuống sàn nhà. Tống Viễn dùng sức nặng cơ thể đè nghiến Akari xuống, cố gắng khống chế con dao đang găm trên vai mình.

Akari mở bừng mắt. Thị lực của cô ta dần hồi phục trong ánh sáng mờ ảo. Cô ta nhìn thấy khuôn mặt của người đang đè lên mình. Khuôn mặt quen thuộc mà cô ta đã căm hận suốt 10 năm qua, khuôn mặt mà cô ta đã vẽ lên bia tập bắn hàng nghìn lần.

“J…” Cô ta rít lên, nước mắt giận dữ trào ra. “Mày dám đỡ đạn cho nó? Mày dám chết vì nó sao?”

“Cô ấy là vợ tao!” Tống Viễn hét trả, dùng đầu húc mạnh vào trán Akari để làm cô ta choáng váng. Cốp!

Akari bị đau, nhưng cơn điên khiến cô ta có sức mạnh phi thường. Cô ta co chân lên, đạp mạnh vào bụng Tống Viễn, hất văng anh ra xa.

Con dao bị rút ra khỏi vai Tống Viễn, mang theo một dòng máu nóng hổi bắn lên mặt Akari.

Tống Viễn lăn một vòng, ôm lấy vết thương đang chảy máu xối xả. Anh lồm cồm bò dậy, chắn trước mặt Cố Thời Ngữ.

“Tống Viễn! Anh chảy máu nhiều quá!” Cố Thời Ngữ khóc nấc lên, cố gắng giãy giụa trong dây trói. Nhìn chồng mình bị thương vì mình, tim cô như bị ai bóp nát. “Đừng lo cho em! Anh chạy đi!”

“Anh không đi đâu cả,” Tống Viễn thở hồng hộc, mắt không rời Akari.

Akari đứng dậy. Cô ta cầm con dao dính máu, lảo đảo bước tới. Xung quanh, lính A05 đã bao vây, hàng chục nòng súng chĩa vào đầu cô ta.

“Bỏ vũ khí xuống! Cô đã bị bao vây!” Đặc vụ Bách quát lớn.

Akari không quan tâm. Trong mắt cô ta lúc này chỉ có J.

“Kết thúc rồi, J,” Akari cười man dại, giơ tay lên, ngón tay cái đặt lên một chiếc nút đỏ gắn trên vòng cổ choker của mình. “Mày thắng ván này. Nhưng tao sẽ thắng cả cuộc chơi. Thuốc nổ C4 được cài dưới sàn container này. Chỉ cần tao thả tay ra… Bùm!”

Mọi người sững lại. Đặc vụ Bách ra hiệu ngừng bắn. Đây là kịch bản tồi tệ nhất: Kẻ đánh bom liều chết (Dead man’s switch).

Không gian rơi vào tĩnh lặng chết chóc. Chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng thở dốc của những con người đang đối mặt với tử thần.

  1. Sự Thật Được Phơi Bày

Tống Viễn nhìn Akari. Anh không nhìn vào kíp nổ. Anh nhìn vào mắt cô ta. Đôi mắt của một đứa trẻ bị bỏ rơi, tổn thương và lạc lối.

“Akari,” Tống Viễn buông tay khỏi vết thương, để mặc máu chảy. Anh bước lên một bước về phía cô ta, bất chấp sự can ngăn của Bách. “Cô muốn giết tôi? Được. Nhưng trước khi cô nhấn cái nút đó, cô có dám nhìn vào sự thật không?”

“Sự thật gì?” Akari gào lên, tay run rẩy. “Sự thật là mày đã bỏ rơi tao! Mày đã bán đứng Mentor để đổi lấy tự do! Mày là kẻ phản bội đê tiện nhất!”

“Sai rồi!” Tống Viễn rút từ trong túi quần ướt sũng ra một chiếc máy tính bảng nhỏ – thứ mà anh đã mang theo từ Hầm J.

Anh ném chiếc máy tính bảng trượt trên sàn nhà, dừng lại ngay dưới chân Akari.

“Xem đi. Đây là thứ mà tôi đã giữ kín 10 năm qua. Thứ mà tôi đã định mang xuống mồ.”

Akari cúi xuống nhìn. Màn hình máy tính bảng đang phát một đoạn video đen trắng, chất lượng thấp, nhiễu hạt.

Đó là camera an ninh của nhà kho ở Berlin. Ngày định mệnh đó.

Trong video, hình ảnh Mentor hiện lên rõ mồn một. Ông ấy không hề bị cảnh sát bắt giữ ngay lập tức như báo chí đưa tin.

Akari thấy Mentor đang đẩy mạnh J và cô bé (Akari 16 tuổi) xuống đường hầm thoát hiểm. Sau đó, J định quay lại, nhưng Mentor đã… khóa cửa hầm từ bên ngoài.

J trong video điên cuồng đập cửa, gào thét (dù không có tiếng nhưng hành động rất rõ ràng). Nhưng Mentor lắc đầu. Ông quay lưng lại với cánh cửa, đi về phía máy chủ trung tâm.

Ông gõ một dòng lệnh. Không phải lệnh xóa dữ liệu để phi tang. Mà là lệnh… chuyển hướng truy vết.

Mentor đã cố tình để lại dấu vết dẫn cảnh sát đến vị trí của mình, đồng thời tạo ra một lớp ngụy trang kỹ thuật số để xóa sạch mọi dữ liệu liên quan đến J và Akari. Ông đã biến mình thành mục tiêu duy nhất để hai đứa trẻ có thể sống sót.

Và khoảnh khắc cuối cùng, trước khi cảnh sát phá cửa xông vào, Mentor quay mặt về phía camera an ninh. Ông biết J sẽ xem được cái này.

Ông mỉm cười. Một nụ cười hiền hậu, mãn nguyện. Ông mấp máy môi.

Akari biết khẩu hình đó. Cô ta đã được ông dạy đọc khẩu hình từ nhỏ.

“Sống tốt nhé, các con của ta. Tự do là món quà cuối cùng ta tặng các con.”

Sau đó, ông giơ hai tay lên đầu hàng.

Video kết thúc.

Chiếc máy tính bảng tối đen.

Akari đứng chết lặng. Con dao trên tay cô ta rơi xuống sàn đánh keng một tiếng khô khốc.

“Không… Không thể nào…”

Cô ta lùi lại, lắc đầu nguầy nguậy. Cả thế giới quan, cả lý tưởng sống, cả lòng hận thù mà cô ta nuôi dưỡng bằng máu và nước mắt suốt 10 năm qua bỗng chốc sụp đổ tan tành ngay dưới chân cô ta.

Cô ta đã tin rằng J phản bội. Cô ta đã tin rằng Mentor bị hại. Cô ta đã biến mình thành một con quái vật, gia nhập ShadowNet, giết người không ghê tay chỉ để trả thù cho Mentor.

Nhưng hóa ra… tất cả chỉ là sự hy sinh cao cả của người thầy. Và J… J đã phải sống với nỗi oan ức đó, giữ kín bí mật đó chỉ để cô ta không cảm thấy tội lỗi vì cái chết của thầy.

“Tại sao…” Akari ngước lên nhìn Tống Viễn, đôi mắt ngập nước, vỡ vụn. “Tại sao anh không nói cho em biết? Tại sao anh để em hận anh?”

Tống Viễn đứng đó, máu vẫn chảy ướt đẫm áo, nhưng ánh mắt anh nhìn cô đầy bao dung và bi ai.

“Bởi vì nếu em biết thầy tự nguyện hy sinh, em sẽ quay lại tìm cách cứu thầy. Em sẽ lao vào chỗ chết. ShadowNet sẽ lợi dụng em. Thầy muốn em sống tự do, Akari à. Không phải sống trong tù tội như thầy, hay sống trong bóng tối như anh.”

Anh bước tới gần hơn.

“Akari, em nhìn lại mình xem. Em đã trở thành cái gì? Em bắt cóc phụ nữ mang thai? Em định giết một đứa trẻ chưa chào đời? Đây có phải là điều Mentor dạy chúng ta không?”

Akari nhìn xuống đôi bàn tay mình. Đôi bàn tay dính máu của Tống Viễn. Cô ta rùng mình kinh tởm chính bản thân mình.

Cô ta quỳ sụp xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở. Tiếng khóc xé lòng, ai oán vang vọng trong chiếc container sắt lạnh lẽo.

“Em xin lỗi… Thầy ơi… Em sai rồi…”

Ngón tay cô ta rời khỏi nút kích nổ.

“Bắt lấy cô ta!” Đặc vụ Bách ra lệnh.

Đội đặc nhiệm lao tới, đè Akari xuống, còng tay cô ta lại. Akari không chống cự. Cô ta đã buông xuôi tất cả. Linh hồn cô ta đã chết lặng trước sự thật tàn khốc.

  1. Vòng Tay Của Sự Sống

Ngay khi mối nguy hiểm qua đi, Tống Viễn không quan tâm đến vết thương của mình nữa. Anh lao về phía Cố Thời Ngữ.

“Thời Ngữ!”

Anh dùng con dao găm của Akari cắt đứt dây trói. Cố Thời Ngữ đổ gục vào lòng anh như một con búp bê bị rút hết bông.

“Anh đây… Anh đây rồi…” Tống Viễn ôm chặt lấy cô, nước mắt hòa lẫn với máu và mồ hôi chảy xuống tóc cô. Anh run rẩy sờ lên mặt cô, kiểm tra từng vết thương. “Em có sao không? Con có sao không?”

Cố Thời Ngữ mặt trắng bệch, môi tím tái vì lạnh, nhưng đôi mắt cô vẫn mở to nhìn anh. Cô đưa bàn tay lạnh ngắt lên, chạm vào vết đâm trên vai anh.

“Máu… Anh chảy nhiều máu quá…” Cô thều thào, giọng nghẹn lại. “Đồ ngốc… Sao anh lại đỡ dao cho em…”

“Vết thương nhỏ thôi. Anh da dày thịt béo mà,” Tống Viễn cố gắng mỉm cười trấn an cô, nhưng cơn đau buốt làm nụ cười của anh méo xệch.

“Bác sĩ! Đội y tế đâu!” Anh quay ra cửa hét lớn, tiếng hét mang theo sự hoảng loạn của một người chồng sợ mất vợ.

Triệu Lăng dẫn đầu đội ngũ y tế của Cố Thị lao vào với cáng thương và thiết bị cấp cứu.

“Chủ tịch! Tránh ra, để chúng tôi kiểm tra!”

Bác sĩ trưởng khoa nhanh chóng nghe tim thai và kiểm tra mạch đập của Cố Thời Ngữ.

“Mạch nhanh, huyết áp tụt. Có dấu hiệu động thai mạnh và co thắt tử cung do chấn động tâm lý. Cần tiêm thuốc an thai và thở oxy ngay lập tức! Chuyển về bệnh viện gấp!”

Tống Viễn nghe đến hai chữ “động thai”, mặt anh cắt không còn giọt máu. Anh nắm chặt tay bác sĩ. “Cứu cô ấy! Cứu con tôi! Làm ơn!”

“Chúng tôi sẽ cố hết sức! Anh cũng cần được sơ cứu, anh mất máu nhiều quá rồi!” Y tá cố gắng kéo Tống Viễn ra để băng bó vết thương vai.

“Kệ tôi! Lo cho vợ tôi trước!” Tống Viễn gạt phăng y tá ra. Anh nhất quyết đi theo cáng thương, tay vẫn nắm chặt lấy tay Cố Thời Ngữ không buông, chạy dọc theo hành lang ra xe cứu thương.

Cố Thời Ngữ nằm trên cáng, qua mặt nạ oxy, cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng tột độ của chồng mình. Cô cảm nhận được bàn tay anh đang run rẩy truyền hơi ấm sang cho cô. Trong giây phút sinh tử này, cô nhận ra mình yêu người đàn ông này biết bao nhiêu. Không phải vì anh là J, không phải vì anh tài giỏi, mà vì anh là người duy nhất trên thế giới này coi mạng sống của cô quan trọng hơn mạng sống của chính mình.

“Em… sẽ không sao đâu…” Cô cố gắng mấp máy môi.

Xe cứu thương hú còi inh ỏi, xé màn mưa lao đi.

  1. Cái Giá Của Sự Thật

Tại hiện trường, mưa bắt đầu ngớt.

Đặc vụ Bách đứng nhìn chiếc xe cứu thương khuất dần. Ông quay lại nhìn Akari đang bị hai lính đặc nhiệm áp giải ra xe thùng chuyên dụng.

Akari đi ngang qua Bách. Cô ta dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt. Đôi mắt cô ta sưng húp, đỏ hoe, nhưng không còn vẻ điên loạn nữa. Chỉ còn sự trống rỗng.

“Ông Bách,” cô ta nói, giọng khàn đặc.

“Gì?” Bách cảnh giác.

“Hãy nói với J…” Akari ngập ngừng, rồi cúi đầu xuống. “Hãy nói với anh ấy… Cảm ơn. Và xin lỗi. Tôi nợ anh ấy và vợ anh ấy một mạng.”

“Cô có thể tự nói với cậu ta tại tòa,” Bách lạnh lùng đáp. “Nhưng tôi ghi nhận sự hợp tác phút cuối của cô.”

Akari bị đẩy lên xe thùng. Cánh cửa sắt đóng sầm lại, nhốt cô ta vào bóng tối của pháp luật – nơi cô ta xứng đáng thuộc về, nhưng cũng là nơi cô ta sẽ bắt đầu hành trình chuộc lỗi.

Bách quay sang Triệu Lăng, người đang chỉ đạo nhân viên Cố Thị thu dọn hiện trường.

“Cô Triệu, chúc mừng. Chủ tịch của các cô đã an toàn. Nhưng rắc rối pháp lý của Tống Viễn mới chỉ bắt đầu.”

Triệu Lăng chỉnh lại gọng kính, lấy lại vẻ sắc sảo thường ngày dù đầu vẫn đang quấn băng.

“Đặc vụ Bách, ông quên bản thỏa thuận rồi sao? Tống Viễn là Cố vấn An ninh Quốc gia. Hành động hôm nay của anh ấy được tính là ‘chiến dịch đặc biệt’ giải cứu con tin và triệt phá tổ chức khủng bố quốc tế. Cố Thị sẽ lo liệu truyền thông. Chúng tôi sẽ biến anh ấy thành người hùng, không phải tội phạm.”

Bách nhếch mép cười, lắc đầu. “Các người đúng là… có tiền mua tiên cũng được. Nhưng tôi cảnh cáo, tôi sẽ giám sát ‘J’ 24/7. Nếu cậu ta gõ sai một dòng code nào gây hại cho đất nước, tôi sẽ đích thân còng tay cậu ta.”

“Ông sẽ không có cơ hội đó đâu,” Triệu Lăng mỉm cười tự tin. “Vì từ nay, J đã chết. Chỉ còn lại Tống Viễn – người chồng, người cha, và CTO của Cố Thị.”

  1. Ánh Sáng Cuối Đường Hầm

Bệnh viện Quốc tế Hạnh Phúc. Phòng Hồi sức Cấp cứu.

Tống Viễn ngồi bên giường bệnh, tay quấn băng trắng toát treo trước ngực. Anh từ chối nằm nghỉ, kiên quyết ngồi canh vợ.

Trên giường, Cố Thời Ngữ đang ngủ say do tác dụng của thuốc an thần. Nhịp thở của cô đã đều đặn trở lại. Màn hình theo dõi nhịp tim thai nhi phát ra những tiếng bíp bíp đều đặn, mạnh mẽ – âm thanh hay nhất mà Tống Viễn từng nghe trong đời.

Bác sĩ nói cái thai đã an toàn. Vết thương của Cố Thời Ngữ chủ yếu là phần mềm và chấn động tâm lý, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng dài ngày.

Tống Viễn đưa bàn tay lành lặn còn lại, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xanh xao của vợ.

“Chúng ta thắng rồi, em yêu,” anh thì thầm. “Cố Bắc đã bị bắt. Tiêu Niệm Trần đã khai ra tất cả. Akari đã bị tóm. Không ai có thể làm hại mẹ con em nữa.”

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, rồi hôn lên vùng bụng đang nhô lên dưới lớp chăn.

“Con ngoan lắm. Con đã dũng cảm chiến đấu cùng bố mẹ. Sau này ra đời, bố sẽ dạy con code, dạy con cách bảo vệ những người mình yêu thương.”

Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Bà nội Cố Lão Phu Nhân bước vào, chống gậy, dáng vẻ già nua hơn hẳn. Theo sau bà là A Uyên (tay bó bột).

Bà nội nhìn thấy Tống Viễn – người cháu rể mà bà từng khinh rẻ – giờ đây đang ngồi đó, tàn tạ, đầy thương tích nhưng ánh mắt nhìn cháu gái bà lại chứa chan tình yêu vô bờ bến.

Bà im lặng một lúc lâu, rồi bước tới, đặt bàn tay nhăn nheo lên vai Tống Viễn.

“Cảm ơn con… Tống Viễn.”

Đó là lần đầu tiên bà gọi tên anh một cách trân trọng. Không phải “thằng con hoang”, không phải “nó”, mà là “con”.

Tống Viễn ngẩng lên, nhìn bà. Anh không còn thấy sự hận thù trong mắt mình nữa.

“Bà nội,” anh nói khẽ. “Cháu đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy. Cháu giữ lời.”

Bà nội gật đầu, nước mắt rỉ ra từ khóe mắt già nua. “Ta sai rồi. Ta đã nợ cha con một lời xin lỗi. Và ta nợ con cả phần đời còn lại của Cố gia.”

A Uyên đứng ở cửa, sụt sịt mũi, lấy tay quệt nước mắt. “Đại ca ngầu quá… Hu hu… Em cũng muốn lấy vợ…”

Tống Viễn bật cười, một nụ cười nhẹ nhõm sau bao nhiêu ngày bão tố.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã tạnh hẳn. Những tia nắng bình minh đầu tiên bắt đầu le lói, xuyên qua những đám mây đen, chiếu rọi xuống thành phố Giang Thành.

Một ngày mới đã bắt đầu. Một kỷ nguyên mới cho Cố Thị, cho Janus Dynamics, và cho gia đình nhỏ của Tống Viễn.

Bão tố đã qua, và những gì còn lại sau cơn bão không phải là sự hoang tàn, mà là một nền móng vững chắc được xây đắp bằng tình yêu, sự hy sinh và lòng tin tưởng tuyệt đối.


HỒI 7.5: PHÁN QUYẾT CUỐI CÙNG – KHI BÌNH MINH NHUỐM MÀU CÔNG LÝ

  1. Khoảng Lặng Giữa Hai Cơn Bão

Bến cảng khu Đông về đêm, sau trận chiến kinh hoàng, chìm vào một sự tĩnh lặng rợn người. Cơn mưa bão đã ngớt, chỉ còn lại những giọt nước rơi tí tách từ mái tôn thủng lỗ chỗ của nhà kho số 4 xuống những vũng nước đọng đỏ ngầu hòa lẫn bùn đất và máu.

Chiếc xe cứu thương chở Cố Thời Ngữ đã hú còi khuất xa, mang theo trái tim và linh hồn của Tống Viễn đi về phía ánh sáng của sự sống. Nhưng thể xác anh vẫn còn ở lại đây, giữa bóng tối của hiện trường vụ án.

Tống Viễn đứng tựa lưng vào thành chiếc xe chỉ huy bọc thép của A05. Anh cúi đầu, hai tay buông thõng, nước mưa từ mái tóc ướt sũng nhỏ xuống mũi giày. Toàn thân anh đau nhức, vết thương trên vai trái đã được băng bó tạm thời nhưng vẫn rỉ máu đỏ thẫm qua lớp gạc trắng. Tuy nhiên, sự đau đớn thể xác ấy chẳng là gì so với ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lồng ngực anh.

Anh chưa thể rời đi. Chưa phải lúc này.

“Đại ca…” A Uyên rón rén bước tới, trên tay cầm một chai nước suối và một chiếc khăn khô. Cậu nhìn Tống Viễn với ánh mắt vừa kính sợ vừa lo lắng. “Anh không sao chứ? Hay anh về bệnh viện với chị dâu đi, ở đây để em và ông Bách lo.”

Tống Viễn nhận lấy chai nước, uống một ngụm cạn sạch để làm dịu cơn khát cháy cổ họng. Anh lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía đường chân trời đen kịt nơi biển cả giao hòa với bầu trời.

“Tao chưa về được, A Uyên ạ. Vợ con tao đã an toàn, nhưng cái gốc rễ của mọi tai ương này vẫn còn đó. Nếu tao không nhổ cỏ tận gốc đêm nay, ngày mai chúng nó sẽ lại mọc lên, và lần sau chúng sẽ không mắc sai lầm nữa.”

“Ý anh là… Atlas và Tiêu Thị?” A Uyên hỏi khẽ.

“Và cả bóng ma 15 năm trước nữa,” Tống Viễn nghiến răng. Anh quay người, bước lên xe chỉ huy, nơi có dàn máy tính mạnh nhất của Cục A05 đang hoạt động.

Bên trong xe, Đặc vụ Bách đang ngồi kiểm tra lại các báo cáo hiện trường. Thấy Tống Viễn bước vào với sát khí đằng đằng, ông ta cau mày.

“Tống Viễn, anh nên đến bệnh viện. Nhiệm vụ giải cứu đã hoàn thành. Phần còn lại là việc của pháp luật.”

“Pháp luật của ông quá chậm, Đặc vụ Bách,” Tống Viễn nói, giọng lạnh lùng, không cho phép phản bác. Anh ngồi xuống ghế đối diện, đẩy người kỹ thuật viên của A05 ra một cách thô bạo để chiếm lấy bàn phím. “Tôi cần mượn đường truyền vệ tinh của ông 10 phút. Chỉ 10 phút thôi.”

“Anh định làm gì?” Bách đứng dậy, tay đặt lên bao súng theo phản xạ. “Tôi cảnh báo anh, nếu anh định hack vào hệ thống ngân hàng hay làm gì phi pháp, tôi sẽ còng tay anh ngay lập tức.”

Tống Viễn ngước lên nhìn Bách. Đôi mắt anh thâm quầng, mệt mỏi nhưng sáng rực một niềm tin kiên định.

“Tôi không hack. Tôi chỉ gửi đi một bức thư. Một bức thư mà cha tôi đã viết dở 15 năm trước.”

  1. Lưới Trời Lồng Lộng – Sự Sụp Đổ Của Những Quân Cờ

Trong khi Tống Viễn chuẩn bị cho đòn đánh cuối cùng, ở khắp nơi trong thành phố Giang Thành, những mắt xích của tội ác đang lần lượt bị bẻ gãy dưới sự chỉ đạo của Triệu Lăng và sự phối hợp của A05.

Sân bay Quốc tế Giang Thành.

Cố Bắc, với khuôn mặt sưng húp và dán băng chằng chịt sau trận đòn ở nhà kho lần trước, đang cố gắng lết cái chân bó bột qua cửa an ninh VIP. Hắn mặc áo khoác trùm kín đầu, đeo kính đen, tay cầm hộ chiếu giả mang tên người khác. Hắn đang run rẩy. Chuyến bay đi Campuchia sẽ cất cánh trong 20 phút nữa. Chỉ cần lên được máy bay, hắn sẽ thoát.

“Mời hành khách tháo kính và khẩu trang,” nhân viên an ninh nói, giọng đều đều.

“Tôi bị ốm… dị ứng…” Cố Bắc lầm bầm, cố che giấu sự hoảng loạn.

Đột nhiên, hai bàn tay sắt kẹp chặt lấy vai hắn từ phía sau.

“Cố Bắc, anh đã bị bắt.”

Hắn quay phắt lại. Là đội an ninh của Cố Thị do Triệu Lăng chỉ huy, phối hợp với cảnh sát kinh tế.

“Không! Các người nhầm rồi! Tôi không phải Cố Bắc!” Hắn gào lên, vùng vẫy tuyệt vọng.

Triệu Lăng bước tới, lạnh lùng giật phăng chiếc kính đen của hắn xuống. Cô nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ tột độ.

“Hết đường chạy rồi, Phó Giám đốc. Anh bị bắt vì tội tham ô tài sản, rửa tiền và chủ mưu giết người không thành. Chúc anh có những ngày tháng vui vẻ trong tù.”

Tiếng còng số 8 bập vào cổ tay Cố Bắc đánh tách một cái khô khốc. Hắn sụp đổ hoàn toàn, bị lôi đi trước sự chứng kiến của hàng trăm hành khách, để lại tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng khắp sảnh sân bay.

Tại một căn hộ bí mật ở ngoại ô.

Vương Tiến Tài (VTT) – gã sếp cũ đê tiện – đang vội vàng nhét tiền và vàng vào vali. Hắn vừa nghe tin Cố Bắc bị truy nã, biết mình sắp đến lượt.

RẦM!

Cánh cửa căn hộ bị phá tung. Đội đặc nhiệm A05 ập vào. VTT chưa kịp định thần đã bị đè nghiến xuống sàn.

“Vương Tiến Tài, anh bị bắt vì tội gián điệp thương mại, vu khống và đồng lõa với tổ chức tội phạm mạng.”

Tại bệnh viện nhà tù.

Lâm Tuyết Giao đang nằm trên giường bệnh, tay bị còng vào thành giường. Cô ta nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt vô hồn. Bản tin trên tivi treo tường đang đưa tin về vụ bắt giữ Cố Bắc.

Cô ta cười. Một điệu cười khùng khục, man dại. Cô ta biết cuộc đời mình đã chấm dứt. Không còn giấc mơ phu nhân hào môn, không còn những chiếc túi hiệu. Chỉ còn lại bốn bức tường giam lạnh lẽo và sự hối hận muộn màng gặm nhấm tâm can.

  1. Kích Hoạt “Phán Quyết”

Trở lại xe chỉ huy tại bến cảng.

Tống Viễn cắm chiếc USB màu đen – chiếc USB chứa đựng “di sản” mà anh đã thu thập suốt 15 năm qua – vào máy tính chủ của A05.

Trên màn hình hiện lên hàng loạt thư mục được mã hóa phức tạp.

  • Folder 1: Bằng chứng Tiêu Thị hối lộ quan chức để dìm chết Tống gia năm xưa.

  • Folder 2: Nhật ký giao dịch bí mật giữa Atlas và Cố Thiên Hùng (cha Cố Thời Ngữ) – chứng minh rằng Cố Thiên Hùng đã bị lừa ký vào bản hợp đồng bán đứng bạn bè, chứ không phải chủ ý phản bội.

  • Folder 3: Mã nguồn gốc của Janus Chip với chữ ký số của Tống Chấn Hoa – bằng chứng thép về quyền sở hữu trí tuệ.

  • Folder 4: Dữ liệu từ máy tính bảng của Tiêu Niệm Trần và Akari – vạch trần đường dây tội phạm quốc tế ShadowNet và sự liên quan của Atlas trong việc tài trợ khủng bố mạng.

“Đây là cái gì?” Đặc vụ Bách nhìn vào lượng dữ liệu khổng lồ đang được giải nén, kinh ngạc hỏi.

“Đây là sự thật, ông Bách,” Tống Viễn nói, ngón tay lướt trên bàn phím để thiết lập giao thức gửi tin. “Đây là lý do tại sao cha tôi chết. Tại sao tôi phải sống chui lủi. Tại sao vợ tôi suýt mất mạng đêm nay.”

Anh quay sang nhìn Bách.

“Ông nói tôi là tội phạm mạng? Đúng. Tôi đã phạm pháp để có được những thứ này. Nhưng những kẻ mặc vest ngồi trong tòa nhà chọc trời kia, những kẻ dùng luật pháp để giết người không dao… chúng mới là quỷ dữ thực sự.”

Tống Viễn thiết lập đích đến cho gói dữ liệu.

  • Đích 1: Bộ Tư Pháp và Viện Kiểm Sát Tối Cao.

  • Đích 2: Ủy ban Chứng khoán Quốc tế (SEC).

  • Đích 3: Tòa soạn của 100 tờ báo lớn nhất thế giới (The New York Times, BBC, Reuters…).

  • Đích 4: Một trang web công khai do chính anh lập ra: https://www.google.com/search?q=TheJanusVerdict.com.

“Tống Viễn! Suy nghĩ kỹ đi!” Bách đặt tay lên vai anh, giọng nghiêm trọng. “Nếu anh nhấn nút gửi, anh sẽ gây ra một cơn địa chấn toàn cầu. Kinh tế sẽ chao đảo. Atlas là tập đoàn đa quốc gia, chúng sẽ kiện anh đến chết. Và anh… anh sẽ không còn đường lui nữa. Anh sẽ phải công khai danh tính ‘J’ trước toàn thế giới.”

Tống Viễn cười nhạt. Anh nhìn xuống bàn tay trái của mình, nơi chiếc nhẫn cưới đang lấp lánh dưới ánh đèn màn hình.

“Tôi không cần đường lui. Tôi đã có nơi để về rồi.”

Hình ảnh Cố Thời Ngữ và đứa con chưa chào đời hiện lên trong tâm trí anh. Anh làm điều này không chỉ để trả thù cho quá khứ. Anh làm để dọn sạch tương lai cho con mình. Anh không muốn con mình lớn lên trong một thế giới bị thao túng bởi những kẻ dối trá như Atlas.

“Cha… con xong việc rồi.”

Tống Viễn thì thầm. Ngón tay trỏ của anh đặt lên phím Enter.

Anh nhấn xuống. Dứt khoát. Mạnh mẽ.

[UPLOADING… 10%… 50%… 100%]

[STATUS: SENT] (Trạng thái: Đã gửi).

Một dòng chữ đỏ rực hiện lên giữa màn hình: PHÁN QUYẾT ĐÃ ĐƯỢC THỰC THI.

  1. Bình Minh Của Sự Kết Thúc

Chỉ vài phút sau khi Tống Viễn nhấn nút, thế giới bên ngoài bắt đầu rung chuyển.

Điện thoại của Đặc vụ Bách reo lên liên hồi. Là cuộc gọi từ Cục trưởng, từ Bộ trưởng. Các kênh tin tức quốc tế đồng loạt ngắt sóng chương trình bình thường để đưa tin khẩn cấp (Breaking News).

“Chấn động: Bằng chứng rò rỉ tố cáo Tập đoàn Atlas đánh cắp công nghệ và thao túng thị trường suốt 15 năm qua.” “Hacker J lộ diện, tung ra ‘Hồ sơ Janus’ vạch trần đường dây tội phạm mạng lớn nhất thập kỷ.” “Cổ phiếu Atlas lao dốc không phanh trong phiên giao dịch sớm.”

Tống Viễn ngồi dựa vào ghế, nhìn những dòng tin chạy trên màn hình. Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Một gánh nặng ngàn cân đè nén trên vai suốt 15 năm cuối cùng đã được trút bỏ. Oan khuất của cha anh đã được rửa sạch.

Anh từ từ đứng dậy, rút chiếc USB ra, bẻ gãy nó làm đôi rồi ném vào thùng rác.

Anh quay sang Đặc vụ Bách.

“Việc của tôi xong rồi. Giờ đến lượt ông.”

Tống Viễn giơ hai tay ra trước mặt Bách, cổ tay sát vào nhau, tư thế sẵn sàng chịu còng.

“Bắt tôi đi, Đặc vụ Bách. Tôi là J. Tôi đã xâm nhập trái phép hệ thống an ninh quốc gia, tấn công mạng, bắt giữ người trái pháp luật. Tôi nhận hết.”

Đặc vụ Bách nhìn người đàn ông trước mặt. Chiếc áo sơ mi nhuốm máu, khuôn mặt hốc hác nhưng đôi mắt sáng ngời chính khí. Ông ta nhìn chiếc còng số 8 bên hông mình, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi bình minh đang bắt đầu ló dạng phía chân trời.

Bách biết, về lý, ông phải bắt Tống Viễn. Nhưng về tình, và về đại cục quốc gia… người đàn ông này vừa làm một việc mà cả hệ thống pháp luật chưa làm được. Anh ta đã triệt hạ một ung nhọt quốc tế.

Bách thở dài, lắc đầu. Ông không rút còng tay ra. Thay vào đó, ông rút ra một bao thuốc lá, mời Tống Viễn một điếu.

“Hút không?”

Tống Viễn ngạc nhiên, hạ tay xuống. Anh nhận lấy điếu thuốc. Bách châm lửa cho anh.

Hai người đàn ông đứng hút thuốc trong không gian chật hẹp của chiếc xe chỉ huy, giữa lúc bên ngoài thế giới đang đảo điên vì những gì họ vừa làm.

“Tống Viễn,” Bách nhả khói thuốc, giọng trầm ngâm. “Về mặt kỹ thuật, anh là một rắc rối lớn. Một cái gai trong mắt chúng tôi. Nhưng…”

Ông nhìn thẳng vào mắt Tống Viễn.

“Tối nay, anh không phải là hacker. Anh là một người lính. Anh đã chiến đấu để bảo vệ gia đình và đất nước này khỏi bọn khủng bố ShadowNet. Hồ sơ vụ án đêm nay… tôi sẽ viết lại.”

“Ông định bao che cho tội phạm sao?” Tống Viễn nhếch mép.

“Không. Tôi đang tuyển dụng,” Bách cười bí hiểm. “Chính phủ cần một người hiểu rõ bóng tối để canh gác ánh sáng. Anh đã gửi đi ‘Phán Quyết’, nhưng hậu quả của nó sẽ rất lớn. Atlas sẽ phản công. Hacker mũ đen sẽ tìm cách trả thù. Chúng tôi cần một chuyên gia.”

Bách dập tắt điếu thuốc.

“Đi về với vợ anh đi. Nhưng hãy nhớ, anh nợ tôi một lời giải trình. Và một bản hợp đồng lao động. Từ nay, cái tên J đã chết. Chỉ còn lại Tống Viễn – Cố vấn An ninh Đặc biệt.”

Tống Viễn nhìn Bách, rồi nhìn ra phía biển. Anh hiểu ý của vị đặc vụ già. Đây là con đường sống duy nhất, con đường để anh có thể đường hoàng sống bên cạnh Cố Thời Ngữ mà không lo sợ bị truy nã.

“Cảm ơn ông, Bách,” Tống Viễn gật đầu. “Tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị. Nhưng bây giờ… tôi phải về nhà.”

  1. Sự Trở Về Của Người Hùng

Bệnh viện Quốc tế Hạnh Phúc.

Nắng sớm chiếu rọi qua khung cửa sổ phòng bệnh, nhuộm vàng căn phòng trắng toát. Cố Thời Ngữ đã tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Cô nằm yên, lắng nghe tiếng máy theo dõi nhịp tim đều đặn.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Tống Viễn bước vào. Anh đã rửa mặt sạch sẽ, nhưng vẫn mặc bộ đồ nhàu nhĩ của đêm qua. Trên tay anh cầm một bó hoa hồng trắng – loại hoa mà mẹ anh và mẹ cô đều yêu thích.

“Anh về rồi,” Tống Viễn nói khẽ, bước tới bên giường.

Cố Thời Ngữ quay đầu lại. Nhìn thấy anh lành lặn, cô mỉm cười, nước mắt hạnh phúc lăn dài.

“Anh về rồi…”

Tống Viễn đặt bó hoa xuống, ngồi bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.

“Mọi chuyện kết thúc chưa anh?” Cô hỏi.

“Kết thúc rồi,” Tống Viễn hôn lên tay cô. “Cố Bắc đã bị bắt. Akari đã bị bắt. Atlas đang bị điều tra. Cha anh… đã được minh oan.”

Anh lấy điện thoại ra, cho cô xem bản tin buổi sáng. Hình ảnh Tống Chấn Hoa được vinh danh là “Cha đẻ thực sự của công nghệ Janus” đang tràn ngập các mặt báo.

Cố Thời Ngữ nhìn bản tin, rồi nhìn chồng mình. Cô biết anh đã phải đánh đổi và mạo hiểm đến mức nào để có được ngày hôm nay.

“Anh có bị sao không? Cảnh sát…”

“Anh ổn,” Tống Viễn mỉm cười trấn an. “Đặc vụ Bách là người hiểu chuyện. Anh đã ‘chết’ đêm qua rồi. Giờ anh là một công dân lương thiện, một ông bố gương mẫu.”

Anh cúi xuống, áp tai vào bụng cô.

“Con nghe thấy không? Bố đã dọn sạch thế giới này rồi. Con chỉ việc ra đời và lớn lên thôi.”

Cố Thời Ngữ luồn tay vào tóc anh, xoa nhẹ. “Em tự hào về anh, Tống Viễn. Anh là người hùng của em.”

“Không,” Tống Viễn ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt vợ. “Em mới là người hùng. Em đã giữ được con, giữ được niềm tin cho anh. Nếu không có em, anh đã lạc lối trong bóng tối mãi mãi.”

Họ nhìn nhau, ánh mắt chan chứa tình yêu thương và sự thấu hiểu sâu sắc sau bao nhiêu biến cố. Không cần lời nói hoa mỹ, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.

Ngoài kia, bão tố đã qua đi. Một ngày mới rực rỡ đang bắt đầu. Đế chế Cố-Tống đã được thanh lọc, và một gia đình nhỏ vừa được tái sinh từ tro tàn của hận thù.

Tống Viễn đứng dậy, đi ra mở cửa sổ. Gió biển ùa vào, mang theo hương vị mặn mòi nhưng tươi mới của tự do.

Anh hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên sau 15 năm, anh cảm thấy mình thực sự được sống. Không phải là J, không phải là bóng ma. Mà là Tống Viễn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *